Edit: jena
"Không hiểu phong tình..."
Tiếng giày cao gót vang vọng trên cầu thang đột nhiên dừng lại.
Một cô bé mặc váy hoa nhỏ đứng trước mặt cô, trên cầu thang không có ánh sáng, gương mặt của cô bé trắng bệch như người chết.
Lâm Băng Yến nghịch bộ móng tay đỏ, nhìn cô bé đầy khinh thường: "Em gái, lại dọa tôi rồi. Có biết tôi là ai không?" Trên mặt cô không hề có dáng vẻ sợ sệt như lúc trước.
"Chị ơi, chơi trốn tìm đi."
"Hả?" Lâm Băng Yến cau mày, quỷ quái trong trò chơi muốn chơi với cô?
Lâm Băng Yến cười nhạo một tiếng: "Tao không có rảnh quan tâm tới mày. Bây giờ bà đây tâm tình rất tệ, nếu mày còn đụng tao nữa thì tao xử mày đấy!" Nói xong, trên tay cô xuất hiện một con dao nhỏ, thân dao phát sáng màu xanh nhạt.
Cầu thang tối tăm, không có một tia sáng, không khí quỷ dị không bình thường. Thương Trọng Lệ giơ đèn dầu, thắp đèn lên, ngọn lửa bốc lên lung lay trong nháy mắt rồi vụt tắt.
Thương Trọng Lệ thấy đèn dầu tắt, gương mặt không biến hóa gì, tiếp tục thảnh thơi đi lên cầu thang, một đường lên thẳng tầng hai, đi đến ngay ngả rẽ, cậu bỗng cảm giác được có thứ gì đó. Cậu dừng lại ba giây, sau đó tiếp tục lên tầng 3, về phòng của mình.
Kết thúc bữa tối, nhóm người Sở Nhuế cũng lục tục quay về tầng 3. Khổng Tiến Oánh cầm đèn đi trước, hai cái đuôi ngựa hai bên không ngừng đong đưa, những người đàn ông cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556092/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.