Edit: jena
Nghe thấy động tĩnh, Triệu Tử, Trương Duệ và Tiết Lâm Tuyền cũng chạy đến, liếc mắt một cái là đã thấy rõ được cái xác treo trên xà nhà.
Trương Duệ buồn nôn, đỡ lấy bức bình phong, khụy gối xuống, ói ngay tại chỗ khiến cho Tiết Lâm Tuyền cảm thấy vô cùng chán ghét.
"Đ* má, Cao Thế Phỉ, sao Cao Thế Phỉ lại chết?!" Trương Duệ bình tĩnh lại cũng không dám ngẩng đầu nhìn. Gã từng vào ba phó bản, cũng đã nhìn thấy người chết, nhưng từ trước đến nay cũng chưa thấy ai chết một cách ghê tởm như vậy.
Thương Trọng Lệ: "Chúng ta quay về, ở bên ngoài không an toàn."
Trương Duệ vội vàng gật đầu đồng ý: "Chúng ta về thôi!" Nói xong, gã là người chạy ra ngoài đầu tiên, Tiết Lâm Tuyền cũng đuổi theo. Triệu Tử nhìn qua La Lệ rồi xoay người rời đi, La Lệ vẫn ở tại chỗ chờ Sở Nhuế.
Sở Nhuế đang tìm mắt kính.
Trời ơi, mắt kính đâu rồi?
Anh không nói, Thương Trọng Lệ cũng đứng yên ở một bên không giúp đỡ. La Lệ thấy thế thì đi vào trong đại điện nhặt mắt kính của Sở Nhuế. Mắt kính đã rơi mất một bên tròng kính.
"Đây."
"Cảm ơn..." Sở Nhuế nhận mắt kính đã bị đạp nát, anh vô thức hơi chu môi, nhìn qua rất không vui.
La Lệ nhìn chằm chằm anh một lúc, thu hết biểu cảm của anh vào đáy mắt, cười nói: "Anh đáng yêu quá đi."
Sở Nhuế: "Hả?" Anh đáng yêu ở chỗ nào chứ?
Cô gái này, sao mà cứ kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556060/chuong-27.html