Chương trước
Chương sau


Edit: jena

《 Hán Cung Xuân Hiểu 》

Mức độ khó: ★★☆

Mức độ sinh tồn: ★★★☆

Xuân đến xuân đi, người ngày một ít, sầu bi thành khúc, tường viện ố vàng, liễu rũ trước điện, vùi lấp lãng quên.

——

"Nhường một chút, xin nhường một chút!"

"Bạn nhỏ Sở Nhuế, trong cuộc thi bạn đã giành dược ngôi vị quán quân, xin hỏi bạn có cảm tưởng gì không?"

"Xin mấy người đừng có phỏng vấn! Đừng làm phiền chúng tôi nữa! Đi ra ngoài đi!"

"Sao lại không phỏng vấn? Cậu ấy là thiên tài mà!"

"Cậu ấy là thiên tài!"

"Cậu là thiên tài!"

...

Thiên tài... cái rắm!

Sở Nhuế bừng tỉnh khỏi cơn mê, mở to mắt, khẽ cau mày, cảm thấy không khỏe chút nào.

Trên người vô cùng lạnh lẽo, không ngờ anh lại ngủ quên, còn đổ mồ hôi.

Ác mộng.

Đã lâu rồi anh không còn mơ về những ký ức cũ, khi có Hoa Lạc Thâm bên cạnh, anh luôn sống rất an nhàn, bình yên.

"Bé Sở, tôi sẽ bảo vệ cậu. Có tôi ở đây, ác mộng hả? Biến đi, biến đi, không còn gì hết!" Sở Nhuế nhớ lại gương mặt phúng phính của Hoa Lạc Thâm, rõ ràng cũng chỉ là một đứa trẻ nhỏ xíu nhưng vẫn mạnh mẽ ưỡn ngực an ủi anh, vừa ngốc nghếch lại đáng yêu và... khiến cho anh rất cảm động.

Anh nhất định sẽ tìm Hoa Lạc Thâm quay về.

"Nghĩ cái gì đấy? Trông anh ngốc thật đó!"

Nghe thấy giọng nói này, Sở Nhuế biết Thương Trọng Lệ lại đến. Anh nhìn thoáng qua đồng hồ, bây giờ là 11 giờ 49 phút.

Sở Nhuế im lặng thu dọn balo.

Người nhà họ Thương bố trí chỗ ở cho anh rất tốt, giường mềm thoải mái, chẳng trách anh vừa nằm xuống đã mê man ngủ ngay. Sở Nhuế chuẩn bị xong đồ đạc, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động, anh đứng trước cửa sổ, từ cửa sổ nhìn xuống, cách đó không xa là núi Khinh Duyên, phía dưới là vườn hoa, giữa vườn hoa có một cái đầu nhỏ phát sáng đỏ đang cầm một cây chổi lớn gấp mấy lần mình, liên tục quét qua quét lại.

Sở Nhuế đẩy gọng kính, nheo mắt nhìn, ánh sáng đỏ dưới kia hình như cũng cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình, ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt Sở Nhuế. Đó là một... người? Một đồ vật? Cô bé? Chưa cao quá 30 cm. Tóm lại là mặc một bộ váy màu hồng, có gương mặt non nớt của một cô bé, hai búi tóc hình bánh quai chèo lúc lắc, gót chân nhỏ bé đứng trên mặt đất.

"Ối!" Cô bé giơ chổi lên đỉnh đầu, bay ra xa vài mét, hốt hoảng trốn vào trong bụi cỏ.

"Bàng Kỷ, nhát gan, nửa đêm mới dám ra ngoài quét dọn vườn hoa, bình thường đều trốn ở trong bụi cỏ. Anh đừng có nhìn chằm chằm nó, nó sợ người lạ."

Bàng Kỷ?

Yêu quái ư? Hay là vật quái?

Khi gió ngừng, Sở Nhuế biết rằng đã đến 12 giờ.

"Đi thôi."

Xung quanh là sương mù tràn ngập, tầm mắt dần trở nên mơ hồ, Sở Nhuế theo bản năng bắt lấy tay áo Thương Trọng Lệ. Bước chân Thương Trọng Lệ dừng nửa giây, cuối cùng cũng không cản anh lại.

【 Đang tải dữ liệu —— người chơi số thứ tự 4277, người chơi số thứ tự 4399 】

Khi giọng nói trẻ con vang lên, Thương Trọng Lệ cảm thấy bàn tay túm lấy tay áo mình lại dùng sức hơn.

Anh trai này gan nhỏ thế làm sao mà vào phó bản một mình nổi vậy? Thương Trọng Lệ quay đầu nhìn thoáng qua, trong sương mù không nhìn thấy rõ bóng dáng người nọ, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc đang đè nén nặng nề.

【 Tải dữ liệu hoàn tất — Chuẩn bị vào phó bản thường — Xin mời người chơi 4277, người chơi 4399 lựa chọn phó bản 】

Sở Nhuế trợn tròn mắt đi theo phía sau Thương Trọng Lệ, tầm mắt không dám nhìn thẳng thứ gì, giống như đang thất thần, hoặc nói đúng hơn là không dám suy nghĩ. Khi anh đi một mình, vì không có ai để dựa vào nên sẽ tự an ủi mình, có thể dũng cảm hơn một chút. Còn khi bên cạnh có một người mạnh mẽ hơn mình, thông thường con người sẽ không tự chủ được mà trở nên yếu ớt hơn, Sở Nhuế là một người như vậy, nhưng anh vẫn kiên trì, phản ứng sinh lý không ngừng nói với tâm trí mình rằng dù có sợ hãi, anh vẫn có thể bảo vệ được bản thân, cố gắng khắc chế nội tâm khiếp đảm không ngừng lan rộng.

Trên thực tế, nỗi sợ hãi bên trong của anh còn lớn hơn nhiều so với những gì bộc lộ ra bề ngoài.

Tâm lý yếu ớt và bề ngoài yếu kém là hai chuyện khác nhau.

"Đứng lại! Đừng chạy!"

"Ha ha ha ha..."

"Meo ~ meo ~"

"Ô? Vẽ đẹp quá, còn đẹp hơn cả tôi nữa."

"Một, hai, ba, bốn, năm... Không được, không được, muội chỉ có thể nhảy năm cái thôi!"

"Ha ha ha, cho tỷ một bông hoa, thật là đẹp quá..."

"Mỹ nữ an tĩnh, chờ tôi tới. Nhớ mà không được gặp, tay chân trở nên vụng về hì hì hì hì..."

Tiếng gọi nhau í ới, đùa vui không ngừng truyền đến, Sở Nhuế mở hai mắt, trước mặt anh là một biệt viện trong cung, ngói đỏ son, tuy xung quanh tràn ngập sương mù nhưng vẫn là một cảnh xuân tươi đẹp. Một con bướm bay ngang qua Sở Nhuế, một cô gái cầm cây quạt nhỏ đuổi theo con bướm nhìn thấy Thương Trọng Lệ và Sở Nhuế, bước chân liền dừng lại. Cô e lệ nhìn Thương Trọng Lệ, lấy quạt che mặt rồi chạy vội đi về phía chị em mình.

Thương Trọng Lệ nhìn theo cô gái chạy đi rồi thì mới giật mình, sau đó cậu nhìn về phía Sở Nhuế. Sở Nhuế vẫn bình thường, không hoảng không loạn, ngược lại như đang ngây ngươi, anh thấp giọng nói: "Các cô ấy..."

Thương Trọng Lệ nói: "Tôi có gặp một vài người mặc đồ như thế này trên đường, là Hán phục hả?"

Sở Nhuế không trả lời cậu, cảnh tượng trước mắt khiến cho anh cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, nhưng cụ thể mâu thuẫn ở đâu thì anh vẫn không rõ. Nhìn quanh một vòng, những cô gái ở đây đều mặc trang phục cổ đại, phấn trắng trên mặt, lông mày mỏng và môi đỏ, anh "ừm" một tiếng, đi về phía những cô gái.

Những cô gái nhường ra một con đường nhỏ, trên bãi đất trống có năm, sáu cô gái ngồi xổm trên mặt đất chơi với cỏ.

"Muội là thỏ tre, tỷ nhìn nè!"

"Tỷ thì có ngựa." Một cô gái khác giơ cây cỏ trên tay lên lắc lư.

"Muội là hoa ngũ điểu." Cô gái khác nói.

"Ồ?"

"Muội thắng, muội thắng, mọi người không thể thắng cây cam đường của muội đâu." Một cô gái hăng say vui vẻ nói, sau đó, cô gái bên cạnh nhìn thấy Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ đến thì đẩy đẩy cô, cô mới dừng lại.

Thương Trọng Lệ hỏi: "Bọn họ đang làm gì vậy?"

Sở Nhuế trả lời: "Chắc là... chơi đấu thảo? Một trò chơi dân gian."

Thương Trọng Lệ nhìn quanh bốn phía, nhướng mày trái: "Xem ra là một phó bản cổ đại rồi."

Trong đình đối diện có hai cô gái đang nằm quay lưng trên chiếu và đọc sách. Họ đọc to, cũng là âm thanh mà Sở Nhuế nghe thấy khi vừa vào phó bản. Các cô gái có lẽ đã bị làm phiền nên ngồi dậy, ôm lấy chân váy, kinh hoảng nhìn Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ.

Sở Nhuế hỏi cô gái chơi đấu thảo ở bên cạnh: "Xin hỏi, có người nào giống như chúng tôi không?"

Cô gái gật gật đầu: "Công tử hỏi những người như công tử Hồ? Bọn họ đang ở phòng cho khách."

Công tử Hồ?

Sở Nhuế: "Đúng vậy, là bọn họ, cô có thể dẫn chúng tôi đi tìm bọn họ được không?"

Cô gái nhìn về phía Thương Trọng Lệ ở phía sau, thẹn thùng gật đầu: "Tất nhiên là được."

"Điểm Thúy, may mắn quá nha!"

"Đúng thế đúng thế, vị công tử này thật tuấn lãm, muội phải nắm chắc cơ hội đó! Ha ha ha!" Những cô gái còn lại không ngừng cười vang.

Điểm Thúy trừng mắt nhìn chị em của mình: "Như Ý, Hương Lan, mấy người còn nói thêm một câu nữa, muội sẽ nhéo hai người đó!"

Như Ý, Hương Lan đứng ở phía đối diện, nghe xong thì trốn ra phía sau, cười rộ lên.

Sở Nhuế bị làm lơ từ đầu đến cuối cũng không tức giận, trai đẹp vốn dĩ luôn hấp dẫn sự chú ý của người khác hơn là người bình thường như anh. Tuy nhiên không khí hòa thuận vui vẻ trước mắt lại khiến cho Sở Nhuế cảm thấy rất dễ chịu, không nhịn được mà cong cong khóe miệng. Khi anh cười, nụ cười luôn rất dịu dàng, đôi mắt trong veo như nước hồ xuân, có một vài cô gái chú ý đến, bèn núp ở phía sau nhỏ giọng nghị luận.

Ngã tư đường giữa sảnh có một cô gái đang ngồi, quần áo của cô cũng giống như những cô gái khác, vẻ ngoài xinh đẹp. Trong thời đại internet đầy người đẹp thì gương mặt của cô cũng không tính là quá xuất sắc, nhưng đặt ở trong khung cảnh này, dung mạo của cô lại vô cùng động lòng người.

Có một người đàn ông ở sảnh giữa, để râu, đang vẽ một bức chân dung cho cô gái, vẻ mặt nghiêm túc. Những cô gái khác bưng trà rót nước cho y, đôi khi có cả điểm tâm, khi đi ngang qua, họ còn đến gần để xem y vẽ gì.

"Đó là họa sư ở trong cung." Điểm Thúy thấy cả hai nhìn chằm chằm, mỉm cười nói.

Trong cung?

"Xin hỏi, bây giờ đang là triều đại nào vậy?"

Điểm Thúy nghe câu hỏi của Sở Nhuế, môi đỏ hơi mím lại, trầm tư chốc lát: "Có lẽ... không nhớ rõ..."

Không nhớ rõ?

"Vậy hoàng đế hiện tại là ai?"

Điểm Thúy kinh sợ: "Không thể nói tên của hoàng thượng, sẽ bị chém đầu, chúng tôi chỉ là cung nữ, không phải là người hoàng tộc."

Sở Nhuế không hỏi nữa, vì có hỏi nữa cũng không có câu trả lời, vì vậy chỉ có thể tự mình tìm đáp án.

Đi hết dãy tường này, trong phòng có một cô gái đang trang điểm, cô nhìn thấy Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ thì cả kinh, cung nữ đang cho khổng tước ăn nhanh chóng kéo cửa sổ lên, phát ra tiếng vang lớn, kinh động đến khổng tước dưới sân. Khổng tước bay lên, xoay vòng quanh, đồng thời hấp dẫn cung nữ đang dẫn theo hai đứa trẻ ở lan can trắng bên cạnh, đó là một cô bé mười mấy tuổi và một cậu bé bảy, tám tuổi.

Hai đứa trẻ vốn đang ngắm chim bay trên mặt nước, bây giờ lại bị khổng tước thu hút tầm mắt, vui mừng khôn xiết.

Dưới bóng cây, một người đang cầm một tấm vải gấm, có hai người khác đang cầm một dụng cụ lạ kỳ, không biết đang nói gì.

Có hai cô gái búi tóc, mặc trang phục tráng lệ đang ngắm mẫu đơn, bên cạnh cũng có nha hoàn đi theo.

Sở Nhuế cảm thấy khung cảnh hiện tại hoàn toàn khác biệt so với hai phó bản trước.

Cảnh xuân tươi đẹp, cung điện nguy nga, cỏ cây tốt tươi, bên tai là tiếng cười đùa nô nức, sinh động, chân thật. Dù vẫn có một màn sương giăng kín, nhưng quả thật quá khác biệt.

Rốt cuộc là có chuyện gì?

Sở Nhuế không rõ, cũng không dám lơ là cảnh giác, đành phải đi một bước xem một bước.

"Công tử, đã đến nơi." Điểm Thúy kéo cánh cửa gỗ, bốn người bên trong đồng loạt quay qua nhìn bọn họ.

Bốn người đều mặc trang phục hiện đại, trong đó có một người khá quen thuộc.

Ánh mắt của Điểm Thúy luôn nhìn về phía Thương Trọng Lệ, suốt quãng đường đi, cô không ngừng quăng mị nhãn, nhưng công tử này vẫn không hề phản ứng với cô, chẳng lẽ do cô xấu xí nên đối phương coi thường?

"Cảm ơn."

Điểm Thúy ngẩng đầu, là một vị công tử khác, đôi mắt cong cong, nói chuyện tinh tế lịch sự, quả thực là một người dịu dàng.

Thương Trọng Lệ nhìn Điểm Thúy luống cuống tay chân rời đi, buồn bực hỏi: "Sao cô ấy lại đỏ mặt?"

Sở Nhuế lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

"Trùng hợp thật, lại gặp nhau rồi."

【 Tác giả có lời muốn nói 】

Điểm Thúy: Đẹp trai quá, còn cao quá trời cao

Điểm Thúy, Dịu dàng quá đi, hơi thấp một chút nhưng dịu dàng thật tốt, vẫn là người thấp bé tốt hơn nhiều

Sở Nhuế: Cô có lịch sự không?*

*Từ lóng trên mạng chỉ người vô duyên, bất lịch sự

03.10.22

Chú thích: 

汉宫春晓 (Hán Cung Xuân Hiểu: Buổi sáng mùa xuân trong cung đình nhà Hán): là tác phẩm truyền thế của họa sĩ Cừu Anh, là một trong 10 bức họa nổi tiếng nhất trong lịch sử hội họa Trung Quốc cổ đại. Tác phẩm này là tranh cuốn dài, kích thước 37.2cm×2038.5cm, vẽ 114 nhân vật.

Bức tranh "Hán cung xuân hiểu" vẽ cảnh hoạt động buổi sáng của các phi tần trong cung đình Hán, đã tái hiện cuộc sống hậu cung nhà Hán 2000 năm trước. Thông qua bức tranh nổi tiếng này, chúng ta biết được buổi sáng sớm, người trong cung đình triều Hán làm những việc gì.





















Lời của editor: Mình không đọc cổ trang và chưa edit cổ trang bao giờ nên có lẽ sẽ mắc nhiều sai sót trong phó bản này, mình sẽ cố hết sức để hoàn thiện bản edit, mong mọi người thông cảm và góp ý nha <3
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.