Edit: jena
Sở Nhuế thức trắng cả đêm.
Ngày hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, vài người vẫn còn nửa tỉnh nửa mơ, Thương Trọng Lệ dựa lưng vào tường không biết có ngủ hay không, Sở Nhuế nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, khoác thêm áo khoác và balo ra ngoài cửa.
Gia đinh đi đến cổng lớn, dọn dẹp máu dính trên mặt đất, giống như đã tập thành thói quen, không có chút gì hoảng sợ với xác thịt và cảnh tượng trước mặt.
Sở Nhuế đi qua hỏi: "Xin chào, anh có biết trước đây ai ở phòng này không?"
Gia đinh ngẩng đầu, hành vi máy móc: "Hình như là... phòng của nhị thiếu gia."
Sở Nhuế nhíu mày: "Nhị thiếu gia?"
"Đúng, đúng, là thiếu gia Lạc Hải Cát." Nói xong, gia đinh cầm cây lau nhà đi vào chỗ tối trong phòng.
Sở Nhuế đứng tại chỗ suy tư, hình như anh đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi.
"Anh lại phát hiện ra gì?
"Thương Trọng Lệ đột nhiên lên tiếng, dọa Sở Nhuế nhảy dựng.
"Cậu đi như thế nào mà lại không phát ra tiếng?" Sở Nhuế nhỏ giọng oán trách.
Thương Trọng Lệ cong môi: "Biết anh nghe thấy tiếng bước chân của tôi thì làm sao mà tôi còn để cho anh phát hiện nữa?" Hơn nữa, đối diện với Sở Nhuế, cậu có chút chột dạ. Lúc trước cậu đã hiểu lầm anh rất nhiều, nhưng bây giờ đã hiểu rõ, cậu vốn nghĩ Hoa Lạc Thâm là quân sư quạt mo nhưng bây giờ chắc hẳn là Sở Nhuế.
"Tối hôm qua anh chạy ra ngoài một mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556040/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.