Edit: jena
"Tôi đây, Thương Trọng Lệ, mở cửa!"
Sở Nhuế há hốc mồm, anh mở cửa ra, Thương Trọng Lệ nhìn thấy là anh thì cũng không khách khí, trực tiếp bước vào trong.
"Hai người các anh ở chung? Thương Trọng Lệ hỏi ngay.
Bây giờ anh có cảm giác Thương Trọng Lệ không giống như ở trong trò chơi. Cậu đã đổi quần áo, đã vơi bớt vẻ lạnh lùng xa cách, tóc cắt mái hợp với vẻ ngoài thời trang, hơn nữa ngoại hình của cậu cũng nổi bật, giống như những diễn viên trẻ tuổi mới nổi.
Thương Trọng Lệ nhìn một vòng: "Anh ấy không có ở đây?"
Sở Nhuế: "Không có."
Thương Trọng Lệ: "Đi đâu rồi?"
Sở Nhuế thấy Thương Trọng Lệ không có ý định rời đi, còn cao hơn mình một cái đầu, lại còn có khả năng đấm mình một cái là bay đầu, vì vậy anh thành thật trả lời: "Không thấy cậu ấy."
Thương Trọng Lệ nhướng mày: "Có ý gì?"
Sở Nhuế kể lại chuyện xảy ra sau khi họ tách nhau ở trong màn sương. Anh nói rằng sau khi ra khỏi trò chơi, Sở Nhuế cảm thấy rất nặng nề.
"Nếu tôi đoán không sai thì vì thẻ căn cước của anh ấy ở chỗ anh nên anh ấy bị hệ thống nhận định là bug cần phải xóa." Thương Trọng Lệ dừng một chút, nói: "Anh ấy đội nồi cho anh rồi."
"Cậu ấy không bị xóa đi, cậu ấy bị mang đi!" Phỏng đoán của Thương Trọng Lệ cũng không khác mấy so với góc nhìn của Sở Nhuế. Sở Nhuế biết anh chính là lí do nên đến bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suyt-bi-mat/2556028/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.