Nói xong thì cũng đã muộn, bốn con quái vật cùng lúc nhào đến.
Cam Hiểu Hiểu tê liệt ngã uỵch xuống đất, hét chói tai, trong ngực vẫn còn ôm chặt cái túi nhỏ.
Thương Trọng Lệ và Triệu Tử xông lên trước bảo vệ mọi người ở phía sau. Triệu Tử rút lưỡi lê từ trong giày ra, tay chân nhanh nhẹn tiến lên nghênh chiến, nhìn dáng vẻ đúng là đã được huấn luyện từ trước, hoàn toàn không lộ vẻ sợ sệt hoảng loạn.
Sở Nhuế đứng ở phía sau Hoa Lạc Thâm, siết chặt cánh tay bạn mình, dính sát vào người cậu, không dám lộn xộn, mắt cũng không dám mở để nhìn xung quanh, chỉ nghe thấy tiếng khóc la của Cam Hiểu Hiểu và tiếng đánh nhau.
Cho đến khi tiếng "ào ào" như tối hôm qua vang lên, Sở Nhuế mới dám mở mắt nhìn thử, bốn con quái vật đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Triệu Tử thở hồng hộc: "Quái vật hai sao rưỡi đúng là khó ăn. May mà cậu ở đây. Cậu giấu kỹ thật đấy, vậy mà cũng là người trong ngành à?"
Thương Trọng Lệ nhún nhún vai, không tỏ ý kiến.
Cam Hiểu Hiểu nằm liệt trên mặt đất nhìn thấy quái vật đã bị tiêu diệt sạch sẽ, phản ứng đầu tiên là đứng bật dậy, chạy về phía cửa nhà, nhìn vào cảnh tượng ở bên trong xong thì nôn ngay tại chỗ.
Vài người chạy theo, họ nhìn thấy một người bị tàn nhẫn xé nát, hai cái chân bị đứt lìa, bên trên đầy vết gặm nham nhở, phần thân trên giống như của Du Lị và Trình Bằng, bụng bị phanh rộng, nội tạng bị kéo ra ngoài, cắn nuốt sạch sẽ.
Thương Trọng Lệ còn đang suy nghĩ về thuộc tính của quái vật này thì phía sau đột nhiên có thứ gì đó tựa vào.
"Bé Sở!"
Quay đầu nhìn, Sở Nhuế sợ đến mức hôn mê bất tỉnh, trực tiếp ngã xuống trên lưng cậu.
Cậu đang muốn nói sao mà Sở Nhuế nhát gan thế thì nhìn thấy Triệu Tử đang ôm ngực và Cam Hiểu Hiểu không ngừng nôn mửa ngay bên cạnh.
Hình như... Người bình thường khi nhìn thấy cảnh tượng như thế này thì có chút không chấp nhận nổi..
——
Khi Sở Nhuế tỉnh dậy, bên ngoài đã là buổi tối.
Trong phòng chỉ còn ba người.
Từ Nguyên đã chết.
"Bé Sở, uống nước đi." Hoa Lạc Thâm đưa một ly nước cho Sở Nhuế.
Sở Nhuế lắc lắc đầu, anh không muốn ăn uống gì, một ngụm nước cũng uống không nổi.
"Cậu khiêng tôi về hả?" Sở Nhuế hỏi.
"Tôi khiêng anh về." Thương Trọng Lệ ngồi ở trong góc nói: "Người anh toàn là xương, còn chảng có miếng thịt, gần như là thọc thẳng vào người tôi!"
Sở Nhuế bĩu môi: "Ngại quá, xin lỗi vì đã thọc thẳng vào người cậu."
Thương Trọng Lệ cười nói: "Hai cô gái kia sợ cũng chưa đến mức té xỉu tại chỗ, còn anh thì ngại gì nữa."
Sở Nhuế nhìn chằm chằm Thương Trọng Lệ chốc lát, nói: "... Cậu chắc chắn không thể có bạn gái!"
Thương Trọng Lệ nhướng mày: "?"
"Mấy tên xấu tính như cậu chắc chắn không có ai thích."
Thương Trọng Lệ: "..." Cậu đứng lên, đi đến trước mặt Sở Nhuế: "Tôi cứu anh, tôi giúp anh, tất cả là hai lần!"
Người cao lớn thường có tính áp bách, huống hồ một người 1 mét 88 một người 1 mét tám, một người đáng đứng một người đang ngồi trên giường.
Sở Nhuế quay đầu, cố gắng không nhìn vào mắt đối phương: "Ừm... Cảm ơn cậu."
Hoa Lạc Thâm che miệng cười trộm, sao hai người này giống như hai đứa nhóc tiểu học vậy.
Ngủ suốt một buổi chiều, bây giờ Sở Nhuế hoàn toàn không buồn ngủ, anh nằm ở trên giường, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Cam Hiểu Hiểu vẫn còn khóc?
Anh trở mình, đèn dầu trong phòng đã tắt ngóm, bỗng chốc cả căn phòng liền tối đen.
Không đúng.
Tiếng khóc không phát ra từ ở phòng bên cạnh, mà là ở bên ngoài.
Sở Nhuế siết lấy cánh tay của người bên cạnh, liều mạng nắm chặt, toàn bộ gương mặt đều chôn xuống gối.
Quá đáng sợ!
Đầu óc của anh loạn cào cào, hoàn toàn không đủ tinh lực để suy nghĩ, chỉ có thể gia tăng lực đạo trên tay.
"Anh muốn bóp chết tôi hả?"
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Thương Trọng Lệ vang lên, Sở Nhuế đang sợ hãi liền bị chấn động, hất cánh tay trong tay mình như củ khoai lang nóng, xoay người dùng sức ôm lấy Hoa Lạc Thâm.
Đột nhiên bị ôm, Hoa Lạc Thâm tỉnh dậy, vẫn còn hơi ngái ngủ: "Hửm? Bé Sở, cậu gặp ác mộng hả? Đừng sợ, đừng sợ, có anh trai ở đây rồi."
Hoa Lạc Thâm lẩm bẩm thêm hai câu, không quên vỗ vỗ lên cánh tay Sở Nhuế, giống như đang an ủi một đứa nhỏ.
Sở Nhuế không rảnh bận tâm đến chuyện khác, anh chỉ nghĩ làm sao để xóa bỏ tiếng khóc rợn người kia ra khỏi đầu.
Hoa Lạc Thâm cuối cùng cũng tỉnh táo, thấy Sở Nhuế run bần bật ở bên cạnh, hỏi: "Sao thế?"
Trong phòng lại có ánh sáng, Thương Trọng Lệ vừa thắp đèn dầu.
Giơ đèn dầu lên trước giường, Sở Nhuế có hơi xấu hổ mà ngồi dậy, đối diện với ánh mắt không mấy kiên nhẫn của Thương Trọng Lệ.
"Có tiếng khóc, của phụ nữ, hai người nghe thấy không?"
Hoa Lạc Thâm giơ tay lên tai, lắng nghe thử: "Tiếng khóc ở đâu?"
"Thật sự có tiếng khóc!" Sở Nhuế chắc chắn, anh tìm mắt kính, đeo lên, thế giới lại khôi phục hình dạng rõ nét, căn phòng thấp bé chỉ có một ngọn đèn leo lắt càng thêm phần đáng sợ, xa xa là bức tường trắng loang lổ bụi bẩn và rêu phong trong góc.
Sở Nhuế liền hoảng thần trong nháy mắt.
"Còn có tiếng khóc của trẻ con..."
Sở Nhuế nhìn qua Hoa Lạc Thâm.
"Chắc là ảo giác thôi, tâm lý của anh quá kém." Thương Trọng Lệ nói.
"Bé Sở, cậu nhanh đi nghỉ đi, đừng nghĩ nhiều."
Sở Nhuế cũng không quá kiên trì, hai người đã nói như vậy, anh cũng không thể nói thêm được gì.
Căn phòng lại tối đen, Sở Nhuế hoàn toàn không ngủ được.
Chờ đến khi tiếng hít thở bên cạnh vang lên đều đều, nhẹ nhàng, Sở Nhuế lặng lẽ ngồi dậy.
Khi ở bên ngoài nhà của Triệu Tiểu Lục, anh cũng nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ... Biểu tình của Sở Nhuế dần trở nên mê ly, anh phải đi ra ngoài nhìn thử.
Sở Nhuế nhìn ra phía xa, cuối làng bị sương mù bao phủ, âm trầm quỷ dị, Sở Nhuế không dám nhìn vào sương mù, không biết vì sao mà anh cảm thấy trong sương mù có một thứ rất đáng sợ.
Có lẽ là lo âu vô cớ thôi...
Hít sâu một hơi, Sở Nhuế cầm chủy thủ của Hoa Lạc Thâm đứng ở bên ngoài căn phòng.
Không còn tiếng khóc của phụ nữ.
Sở Nhuế ngay lập tức muốn quay về phòng, anh đang đứng bên cạnh cửa, chỉ cần một bước là có thể tiến vào, đây đã là cực hạn của anh rồi.
Khi anh vừa định quay đầu thì lại nhìn thấy chủ nhà đang cầm thứ gì đó đi về phía gốc cây ở bên ngoài.
Anh thụp người ngồi xổm xuống ngay lập tức, dán người vào vách tường để chủ nhà không nhìn thấy mình, may mắn là ở phía trước cũng có một lớp cỏ che khuất bóng của anh.
Buổi tối không nên ra ngoài, vậy sao chủ nhà lại ra đây?
Dưới gốc cây, chủ nhà ngồi xổm xuống, thao tác gì đó trên mặt đất, Sở Nhếu nghe thấy một chút âm thanh, giống như là đang đào đất.
Chủ nhà đang chôn đồ?
Sở Nhuế kiên nhẫn chờ đợi, dù rất sợi hãi, cả người hoàn toàn cứng đờ, không dám lớn tiếng thở dốc, cũng không dám lộn xộn.
Anh nhìn thấy chủ nhà đứng dậy, cảnh giác nhìn về phía phòng ở của bọn họ, sau đó mới quay về phòng của mình ở sân sau.
Sở Nhuế đợi thêm một lúc nữa, chắc chắn chủ nhà không quay lại thì mới từ từ đi về phía gốc cây quỷ dị ở ngoài.
Đứng dưới cây, trái tim của Sở Nhuế đập liên hồi, anh không nhìn thấy quái vật kia, hẳn là không sao đâu.
Dưới gốc cây có một lớp bùn đất mềm xốp còn mới, có dấu vết vừa bị đào lên, Sở Nhuế cẩn thận dùng một con dao nhỏ đào từ từ.
Mỗi nhà đều có cây đại thụ, cũng có tiếng khóc của phụ nữ, Lương Thu Nguyện cũng là một người phụ nữ, Sở Nhuế vừa đào đất vừa dần dần nghĩ ra một câu chuyện trong đầu.
Đột nhiên, một gương mặt trẻ con lộ ra ngoài.
Sở Nhuế chấn kinh, sợ đến mức ngã xuống đất, há miệng thở dốc.
Chủ nhà chôn một đứa trẻ...
Là trẻ con! Vẫn còn độ ấm!
Đứa trẻ khô quắt bốc mùi tanh hôi, cả người toàn là máu, gương mặt tím đen, là bộ dạng chết vì ngạt thở.
Thai nhi chết trong bụng.
HÌnh ảnh trước mặt hoàn toàn vượt xa nhận thức của Sở Nhuế, anh còn nhìn thấy phía dưới thai nhi này còn có xương cố màu trắng khác.
Dưới gốc cây là một nấm mồ.
Sở Nhuế quên cả việc thở, quên luôn cả việc phải đứng lên và chạy trốn.
Mồ hôi thấm ướt cả người, anh lạnh run trong đêm đen, kinh hoảng tột độ. Đại não dần thiếu oxy nên gương mặt anh trắng bệch, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Khi Sở Nhuế tỉnh dậy, anh hốt hoảng kiểm tra lại người mình, chắc chắn bản thân còn sống thì như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra.
Anh ngẩng đầu, bốn người ở trong phòng đều đang nhìn chằm chằm anh.
Sở Nhuế đỏ bừng mặt xấu hổ.
Cam Hiểu Hiểu phụt cười ra tiếng, đi đến: "Anh nhát gan, anh cũng biết đùa quá."
Sở Nhuế ngại ngừng cười một tiếng.
Ngoại trừ Cam Hiểu Hiểu, biểu tình của ba người còn lại đều khá nghiêm túc.
"Tôi..."
Hoa Lạc Thâm ngồi xuống bên cạnh anh: "Là Thương Trọng Lệ ôm cậu về đây, bé Sở, sao cậu lại tự tiện hành động vậy, biết là nguy hiểm lắm không!"
Sở Nhuế mím môi: "Lần sau sẽ không như vậy nữa."
Triệu Tử khoanh hai tay: "Phó bản có mức độ sinh tồn bốn sao rưỡi theo lý thuyết chỉ cần chú ý một chút thì sẽ không tử vong, nhưng tình huống hiện tại đã vượt qua điều này rồi."
Cam Hiểu Hiểu: "Tại sao nhỉ? Có phải có liên quan đến việc nhóm chúng ta có tám người không? Bình thường không phải đều là bảy người ư, dư một người cho nên quy tắc của trò chơi cũng thay đổi theo?"
Nghe xong, Sở Nhuế có hơi chột dạ, anh chính là người bị dư ra kia.
Triệu Tử lắc đầu: "Không có khả năng, nhiệm vụ đã xuất hiện, cũng không thể vì một người mà lại thay đổi toàn bộ trò chơi.
Thương Trọng Lệ: "Ngày hôm qua, Triệu Tiểu Lục vẫn chưa kể xong chuyện, trước tiên chúng ta nên biết chuyện của Lương Thu Nguyệt đi đã rồi hãy nghĩ đến chuyện khác."
Khi đi ngang qua gốc cây, Sở Nhuế nhịn không được mà nhìn chằm chằm, hố đất dưới gốc cây đã bị lấp lại.
Buổi sáng, sương mù cũng không còn rõ ràng như ban đêm, mọi chuyện của đêm qua dường như chỉ là một giấc mộng.
Thương Trọng Lệ liếc anh: "Anh muốn cảm ơn tôi thế nào?"
Sở Nhuế: "Hả?"
"Tôi khiêng anh về, còn thu thập tàn cục cho anh, không phải anh nên cảm ơn tôi à?"
Thương Trọng Lệ là người có bản lĩnh, rõ ràng khi nói chuyện không có bày tỏ cảm xúc gì nhưng vẫn khiến người nghe cảm thấy sự trào phúng, châm biếm.
Được cảm ơn xong, Thương Trọng Lệ lại chạy tới bên cạnh Hoa Lạc Thâm nói chuyện, Sở Nhuế đi theo phía sau, nhìn Thương Trọng Lệ là người hai mặt, cảm thấy thật hết chỗ nói.
Bây giờ, dù là buổi sáng vẫn không hề an toàn ở trong ngôi làng này. Năm người cẩn thận tìm nhà của Triệu Tiểu Lục. Triệu Tiểu Lục biết bọn họ đến, cửa vừa gõ một tiếng đã ra ngoài.
Cam Hiểu Hiểu nói ngọt: "Ông Triệu, hôm qua ông chưa nói xong chuyện của Lương Thu Nguyệt."
Triệu Tiểu Lục chỉ thò một cái đầu ra ngoài, ông là một người lùn thấp bé, một cái đầu lơ lửng trước khe cửa, nhìn qua không thấy được thân người, quả thật khá đáng sợ.
"Nói xong thì mấy người đi nhanh đi, đừng có tới đây nữa... Lương Thu Nguyệt..." Triệu Tiểu Lục hơi trầm tư, thở dài: "Ả là một cô gái thành phố được gả đến đây, chưa ở được bao nhiêu ngày đã khóc lóc ầm ĩ đòi về nhà, còn lấy dao chém chồng mình, may mắn không chết ai. Sau đó con quỷ cái đó đã bị nhốt ở trong nhà không cho ra ngoài. Cuối cùng sinh một đứa trẻ, khó sinh, thành ra chết cả hai."
Triệu Tử hỏi: "Sao làng lại xây riêng một từ đường dành cho cô ấy?"
Triệu Tiểu Lục trả lời: "Sau khi Lương Thu Nguyệt chết, trong làng xảy ra chuyện lạ liên tục. Còn xuất hiện cả quái vật ăn thịt người, mấy người nhìn dân làng của tôi đi, những người sau được sinh ra không thể lớn nổi, là do quỷ hồn của ả nguyền rủa cả!" Khi nói, hai con mắt của ông lão trừng trừng uất hận, tròng trắng lớn lòi lên như có thể rơi ra bất kỳ lúc nào, giữa ban ngày ban mặt lại khiến cho người nhìn không khỏi sởn tóc gáy.
"Không hỏi nữa! Không hỏi nữa! Cút đi!" Dứt lời, ông lão liền đóng sập cửa lại.
Năm người nhìn nhau.
Cam Hiểu Hiểu: "Vậy là chúng ta đã biết đáp án rồi?"
Cam Hiểu Hiểu: "Làng Hạ Hà bị nguyền rủa hẳn là vì quỷ hồn của Lương Thu Nguyệt rồi. Vậy thì nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành!"
Triệu Tử: "Hai sao rưỡi mà đơn giản như vậy thôi?"
Vài người lâm vào trầm tư.
"Sột soạt", vài người nhìn theo âm thanh phát ra, Sở Nhuế đang đào đất dưới gốc cây.
"Hai người đang làm gì vậy?" Triệu Tử hỏi.
Sở Nhuế không trả lời, Hoa Lạc Thâm cũng không nói gì, tiếp tục giúp anh đào.
Triệu Tử: "Hai người bị điên rồi hả?"
Chỉ có Thương Trọng Lệ dường như hiểu ra gì đó, cũng tham gia đào đất.
Dưới gốc cây, những bộ hài cốt trắng nhởn từ từ lộ ra.
Cam Hiểu Hiểu liền hét chói tai.
Sở Nhuế nghĩ thầm: Quả nhiên là như vậy.
Tiếng hét chói tai chấn động đến những người dân trong làng. Bắt đầu có người nhìn lén qua ô cửa sổ, người nọ thấy họ đào đất, đột nhiên la to: "Người ngoại lai đang đào đất dưới gốc cây! Bọn họ phát hiện ra rồi!"
Những hộ gia đình xung quanh đều bị kinh động.
Thương Trọng Lệ nghe xong liền hành động ngay, cậu kéo Hoa Lạc Thâm đứng lên: "Chạy mau!"
Hoa Lạc Thâm thấy thế cũng nhanh chóng giữ chặt lấy Sở Nhuế, năm người bắt đầu tháo chạy, quay đầu nhìn thì chỉ thấy toàn bộ người dân trong làng đã tập hợp lại đuổi theo, ai nấy đều hung tợn trừng mắt, nhe nanh múa vuốt.
【 Tác giả có lời muốn nói】
Sở Nhuế: Thức ăn của con người cũng thích tìm đường chết
Không phải nhược thụ, không phải nhược thụ, không phải nhược thụ, chỉ là bé Sở hơi nhát gan thôi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]