“Quả nhiên là vậy.” Trong thủy trì vang lên giọng nói lãnh đạm.
Tất cả mọi người đều ngây ra.
Mọi người mục trừng khẩu ngốc nhìn Lãnh Tịnh hóa thành người trần truồng bước ra khỏi nước, sau đó nhặt y phục trên bờ mặc vào, cuối cùng dùng ánh mắt chế nhạo nhìn Thương Liệt.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi… sao có thể?! Không thể nào! Không thể nào! Không thể có ai sống sót dưới hai loại kịch độc!!” Thương Liệt không chút hình tượng thét to.
“Vì độc dược và độc thủy tương hỗ trung hòa.” Lãnh Tịnh vẫn một bộ lãnh đạm.
“A a a a a a a a!!” Thương Liệt càng chấn kinh.
Đợi hắn thét xong, Lãnh Tịnh mới nói: “Đùa thôi.”
Thương Liệt xém chút cắn nát răng, lúc này tế ti đứng đầu chỉ hắn chất vấn:
“Ngươi không chết! Vậy máu đó là chuyện gì?!!”
“Ân, cái này.” Lãnh Tịnh lấy một cây gậy màu đỏ cứng ngắc trong ngực ra: “Thuốc màu hong khô.”
Lãnh Thanh Thanh thở ra một hơi, trốn sau lưng Lãnh Tịnh nhỏ giọng báo oán: “Liệt ca ngươi cũng quá xem thường long thần thái cổ rồi…”
“Hả?” Lần này ngay cả Lãnh Tịnh cũng có chút kinh ngạc, chẳng qua lập tức cười cười: “Bỏ đi, đợi lát nữa sẽ hỏi ngươi. Trước tiên xử lý nghi án thảm diệt xà tộc trăm năm trước.__ Thương Liệt, thần tiên đó rốt cuộc là ai?”
“Ngươi cho rằng ta sẽ chịu để ngươi uy hiếp sao?” Thương Liệt lộ ra nụ cười dữ tợn.
“…” Thương Liệt cởi thắt lưng, giao cho Lãnh Thanh Thanh: “Che mắt lại, ngồi xuống, cái gì cũng đừng nghe.”
Lãnh Thanh Thanh nghe lời làm theo, che mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-tieu-xa/68707/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.