Đêm chạy trốn, trời đổ mưa như trút. Hồ nước ở trung tâm cốc nhanh chóng trào lên, thậm chí đã tràn lên bờ hồ. Bức tượng điêu khắc kỳ dị đó dần dần phát sinh biến hóa quái dị.
Khi Lãnh Tịnh cầm dù đi tới bờ hồ quan sát, phát hiện thạch tượng của Họa Vân tiên đã méo mó, giống như cục bột bị ngoại lực vò nắn, nhìn không ra nguyên dạng, chỉ giống như một tảng quái thạch cực đại.
Thật sự là tình cảnh đáng sợ. Thạch tượng đó tựa hồ từng thống khổ giãy dụa, nhưng tình trạng méo móchỉ càng thêm nghiêm trọng.
Mà tất cả yêu quái đều đã tản đi, chỉ lưu lại Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh.
Trời gió mưa như trút, sát cơ rục rịch muốn động ngoài cốc. Bọn họ cách một màn mưa, vẫn có thể thấy được lúc Tru yêu trận phát động, lưới quang hiện rõ từng tia sáng, thoáng chốc bao trùm toàn bộ sơn cốc.
“Nhi tử, đây là… nhà của chúng ta…” Lãnh Thanh Thanh ôm Lãnh Tịnh, thấp giọng khóc.
Lãnh Tịnh ngẩng đầu lên, nói: “Chúng ta cũng nên đi rồi.”
Thế là bọn họ dìu lẫn nhau, từng bước đi về địa đạo.
Khi bọn họ tới sơn động địa đạo, sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng kêu thét chói tai, đáng sợ như tiếng kêu bi ai trước khi chết.
Lãnh Thanh Thanh không tụ chủ được bắt đầu phát run.
“Đi nhìn xem!” Lãnh Tịnh đột nhiên trở nên hưng phấn. Hắn có một loại dự cảm, nhất định đã phát sinh chuyện gì đó rất ghê gớm.
“Đừng! Ta không muốn đi!” Lãnh Thanh Thanh lắc đầu.
“Ngươi ở trong này đợi ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-tieu-xa/68702/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.