Chương trước
Chương sau
Mưa bão kéo dài tới sáng sớm mới kết thúc. Lãnh Thanh Thanh xoa mắt, sau khi thức dậy chạy tới nhìn Hàn Vũ mới tới.

“A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a ” Bạch Điêu và Lãnh Thanh Thanh chạy đi.

Vì Hàn Vũ này quả thật có tướng mạo không giống người, chỉ khiến người ta cảm thấy thật khủng bố.

“Bạch xà cấp 0.98.” Hàn Vũ lặng lẽ phủ mũ trùm lên.

“… …” Lãnh Tịnh đứng lên, gọi Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu bị dọa sang một bên, đem chuyện tối qua nói lại một lượt với họ.

“Sao lại như vậy? Sao lại như vậy? Tại sao không đuổi gia hỏa đó đi…” Bạch Điêu rũ vuốt kinh hoảng nói.

“Không thể, không phải nói rồi sao, ta mới là cấp hơn bảy mươi, hắn nói hắn là cấp tám mươi tám gì đó, tính ra kém tới mấy bậc.” Lãnh Tịnh làm phép so sánh cho hai con.

“Ta so với hắn lợi hại hơn nga!” Lãnh Thanh Thanh ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, “Vừa rồi hắn nói ta là cấp chín tám, ta khẳng định có thể đánh bại hắn! Ta đi đuổi hắn!” Lãnh Thanh Thanh tràn đầy dũng khí.

Sửu tiểu xà và xà ba cùng Bạch Điêu đều không lý giải 0.98 là khái niệm gì. Nhưng mà xem ra lần này Lãnh Tịnh cũng có chút dao động, tuy hắn cho rằng Lãnh Thanh Thanh thập phần vô dụng, nhưng Hàn Vũ đó nói Lãnh Thanh Thanh là cấp chín tám, như vậy khẳng định là có đạo lý, nói không chừng Lãnh Thanh Thanh là thái cổ xà thần gì đó chuyển thế, thuộc loại có tiềm năng đáng gờm gì đó, thế là xúi giục: “Ngươi đi đuổi hắn thử xem.”

Thế là Lãnh Thanh Thanh biến thành đại bạch xà đi dọa Hàn Vũ.

Lãnh Tịnh và Bạch Điêu ở trước cửa xa xa quan sát, chỉ thấy Hàn Vũ nói với Lãnh Thanh Thanh vài câu, không bao lâu, Lãnh Thanh Thanh khóc chạy.

“555555 Tiểu Tịnh ta biết cái gì là không chấm chín tám rồi 55555 ” Đại bạch xà chán nản vô cùng.

“Ta sẽ không đi, Lãnh Tịnh. Ngươi làm chuyện của ngươi, ta sẽ không cản trở ngươi, chỉ là muốn nhờ khí tức của ngươi che giấu ta một chút mà thôi.” Hàn Vũ nói với họ, sau đó giống như tinh linh bám lưng theo sát sau lưng Lãnh Tịnh.

Vì có một tùy tùng đáng sợ như vậy, cuộc sống hoàng tử của Lãnh Tịnh phủ lên một tầng bóng âm.

………………

“Ngươi muốn theo ta tới lúc nào?” Lãnh Tịnh mỗi lần quay đầu đều thấy Hàn Vũ đội mũ trùm, tâm tình sẽ vô cùng chán nản.

“Cho tới khi Vạn Tượng bị giải quyết.” Mũ trùm nam nói khiến Lãnh Tịnh cảm thấy vô cùng thất vọng.

“Khi nào thì Vạn Tượng mới bị giải quyết? Ai sẽ đi giải quyết cái thứ Vạn Tượng đó?!” Lãnh Tịnh chất vấn.

“Không biết, rồi sẽ có một ngày thôi.” Hàn Vũ buồn bực nói, “Khi ta chạy ra khỏi Vạn Tượng, tất cả mọi thứ ở bên ngoài đã thay đổi rồi, nhưng ta vẫn muốn đi tìm cái bóng quá khứ. Nếu ngươi có thể mang ta tới đô thành thời đại cũ không khác gì xưa, giải tỏa tâm nguyện của ta, vậy cho dù ta bị sứ giả của Vạn Tượng giết chết ta cũng thỏa mãn!”

“Tâm nguyện của ngươi rốt cuộc là gì a?” Lãnh Tịnh = = hỏi.

“Ta chưa từng chân chính yêu đương một lần nào. Ta thích nam nhân. Cho nên trước khi chết ta muốn ít nhất phải oanh oanh liệt liệt yêu một lần… dưới bối cảnh thời đại của cố hương ta năm đó…” Hàn Vũ nói rất trực tiếp.

“Vậy ý của ngươi là ngươi có được nam nhân rồi thì sẽ ly khai chứ!”

Hàn Vũ gật đầu: “Nhưng bộ dạng của ta khiến người ta thấy đều sợ hãi…”

“Chúng ta sẽ giúp ngươi nghĩ cách.” Lãnh Tịnh vì đưa tiễn vị ôn thần nghe nói là còn nguy hiểm hơn mình mấy lần này đi, quyết định làm mưu sĩ một lần.

“Ta muốn thiếu niên trẻ tuổi sảng khoái, tốt nhất là ngồi xe lăn.” Hàn Vũ lại cho thêm rất nhiều điều kiện, xem ra tiêu chuẩn của đối tượng hắn vẫn chiếu theo bộ dáng Thanh Nguyệt, kẻ đã kéo hắn xuống nước.

“Đừng quá tham lam…” Lãnh Tịnh = =

…………..

Nghe nói khi trận đấu của tứ hoàng tử và thập tứ hoàng tử đang kịch liệt nhất, tứ hoàng tử đột nhiên tìm tới thập tứ hoàng tử. Thập tứ chưa bao giờ nghĩ tới Lãnh Tịnh sẽ chủ động tới tìm mình chính diện đối kháng, hắn đang cọ sừng trong Hóa Long trì tuyệt mật còn chưa kịp biến về nhân hình, Lãnh Tịnh đã không bận tâm sự ngăn cản của cung nữ mà xông vào.

Thập thứ hoàng tử vô cùng phẫn nộ, cho dù Tuyết Long đế đã hạ lệnh nghiêm cấm đấu đá khi nguyên hình, nhưng dưới cơn thịnh nộ, vuốt của thập tứ vẫn đánh tới Lãnh Tịnh.

Khi vuốt của hắn chạm đất, mới phát giác cổ mình đã bị sửu tiểu xà xích lõa cắn chặt, hai con bạch long quần ẩu trong trì.

Chưa đánh được vài cái, thập tứ long bị sửu tiểu xà cắn cổ, trảo bốn vuốt, dùng tư thế phơi da bụng bị sửu tiểu xà giữ chặt, mà Lãnh Tịnh lại ở sau lưng hắn, bộ dáng đó giống như kẻ hắn đang khống chế không phải là một con rồng, mà là một con thằn lằn lớn.

“Ngươi muốn làm gì! Buông tay!!” Thập tứ sợ nhất là da bụng bị lộ ra ngoài, kinh hoảng kêu to.

“Ách… Thì ra trên bụng ngươi có thai ký màu xanh a! Một miếng lớn ghê ngươi là tạp long!” Sửu tiểu xà phát hiện bí mật lớn nhất của thập tứ long.

“Câm miệng a a a a a! Ngươi mới là tạp chủng!!! Ta là Tuyết Long thuần chủng!!!” Thập tứ long hét khàn giọng.

“Nga?” Sửu tiểu xà phát hiện thanh lân trên bụng thập thứ long thế nhưng dần nhạt màu, không bao lâu, cả da bụng của thập tứ long đều hiện ra màu thanh sắc.

“Thì ra ngươi là nhuộmmàu!” Sửu tiểu xà lại phát hiện bí mật lớn hơn nữa của thập tứ long.

“A a a a a a!!!!” Thập tứ long tan vỡ khóc thét. Lãnh Tịnh buông hắn ra, hắn nằm gục trên bờ trì, khóc vô cùng thương tâm.

“Vì mẫu hậu là thanh long và Tuyết long sinh ra, khi nhập cung giả báo thân phận… kết quả sinh ra ta hoàn toàn là thanh long… ô ngao ngao ngao ngao… Lãnh Tịnh! Ngươi biết ta đi tới bước này khó khăn cỡ nào không!!! Ngươi hủy tất cả rồi!!” Thập tứ gục dưới đất khóc.

“Chẳng qua là có chung màu với thạch sùng mà thôi, có gì đáng tự ti.” Lãnh Tịnh không cho là đúng.

“Ngươi nói nghe thật nhẹ nhàng!!! Ngươi là Tuyết Long thuần chuẩn tự nhiên không biết được đãi ngộ mà tạp long phải chịu… ô ngao ngao ngao…” Thập tứ long tuyệt vọng vô cùng.

“Vậy ta chủ động rút khỏi cuộc tranh hoàng vị là được.” Lãnh Tịnh hào phóng nói.

“Thật sao?” Thập tứ long nước mắt cuồn cuộn ngẩng đầu lên, “Ngươi, ngươi! Ta mới không tin ngươi hảo tâm như thế! Ngươi nhất định có âm mưu!”

“Không phải âm mưu, là hắn tìm được chân ái kiếp này, chính là ta.” Mũ trùm nam rầu rĩ chen vào, hắn nói chuyện vẫn không chút tình cảm như thế, hơn nữa trực tiếp tới chí mạng. Nói rồi, Hàn Vũ kéo mũ trùm xuống, lộ ra chân diện mục.

Thập thứ long rõ ràng bị mỹ mạo của hắn dọa ngây, lập tức hóa đá.

Hàn Vũ nắm tay Lãnh Tịnh, ngữ điệu bình bình không chút biểu cảm: “Ông xã, ta yêu ngươi. Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi. Kawaii (dễ thương, đáng yêu).” [Quan niệm của mũ trùm nam vẫn còn dừng lại tại thời đại công nghiệp ngàn năm trước.]

Lãnh Tịnh cảm thấy gió lạnh thổi, thế là dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Bà xã, ta cũng yêu ngươi, chúng ta đi độ mét vượt ba đào kha đi.” [Lãnh Tịnh không lý giải được ý nghĩa câu cuối của Hàn Vũ.]

“Các ngươi…” Thập tứ long mặt đầy hắc tuyến.

Ra khỏi trạch đệ của thập tứ long, Lãnh Tịnh hỏi Hàn Vũ: “Độ mét vượt ba đào kha là sông gì?”

“… …” Mũ trùm nam không nói nên lời.

……………

Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu mặc y phục chống rét dày cộm, chuẩn bị cùng Lãnh Tịnh đến đô thành ngàn năm bất biến, giúp mũ trùm nam tìm chân ái duy nhất trong đời.

Tuy khả năng khiến mũ trùm nam chìm vào biển ái là cực nhỏ, những vẫn tốt hơn là để hắn cả ngày đi theo sau lưng mình. Ferrari hình rồng nghĩ thế, nếu thật sự tìm không được người thích hợp, hắn sẽ bỏ tiền thuê người tới diễn với mũ trùm nam một hồi, để hắn giải tỏa tâm nguyện rồi mau chết đi.

Mà Lãnh Tịnh lại không muốn tiếp tục có bất cứ dính líu nào với Vạn Tượng Lâu cổ quái đó nữa. Không biết tại sao, hai khúc đồng dao dùng ngàn phương vạn kế để được nghe lại vang lên bên tai: “Trời tối tối các hài tử không ngủ đứng bên ngoài trong phòng tối tối thứ tỷ tỷ cho đừng lấy phía trên cùng có cái gì? Đừng nhìn a đừng nhìn Giường nệm đỏ, căn phòng tím, lấy tiểu bài tử của tỷ tỷ, tới phương bắc tìm tỷ tỷ, tỷ tỷ không ở nhà ca ca ở nhà, ca ca mời ta ăn kẹo kẹo liền ăn bây giờ, ăn tới tối không về nhà được một phiến lớn a một phiến lớn ”

Nếu như cường ngạnh giải thích ca từ mang tính dự báo của hai khúc này, khúc ca đầu tiên nói là chuyện Lãnh Tịnh ở khách *** gặp được nữ quỷ, mà ‘phía trên cùng’ đó, chắc là chỉ tầng cao nhất của Vạn Tượng.

Trong khúc ca thứ hai, lấy ‘tiểu bài tử’ là chỉ Lãnh Tịnh lấy được tiểu bài tử nữ quỷ lưu lại, hơn nữa đến phía bắc tìm kiếm nữ quỷ của Vạn Tượng Lâu. Vậy thì ‘ca ca’ đó, rốt cuộc là chỉ Hàn Vũ, hay là chỉ Thanh Nguyệt? Một phiến lớn đó là chỉ cái gì?

Lãnh Tịnh suy tư không ngừng, rồi lấy bài tử của nữ quỷ ra cho Hàn Vũ xem.

Hàn Vũ nhìn một cái, rồi nói: “Đây là ký hiệu của Vạn Tượng tầng sáu mươi hai, ngươi nhìn phía trên là 62, là một loại ký hiệu chữ số ở thời đại cũ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.