Chương trước
Chương sau
Lãnh Tịnh chuẩn bị đến phương bắc.

Có lẽ là vì chuyện của Vạn Tượng Lâu khiến hắn quá buồn bực, buồn bực tới cực điểm ngược lại không còn cảm giác gì. Lãnh Tịnh mặt không biểu tình đi mua vật dụng lữ hành trên đường, gặp được Cố Phong Trần đã lâu không gặp, vết thương của hắn đã khởi sắc không ít, nghe nói một đường truy theo long khí của Lãnh Tịnh mà tới đây, vừa gặp được Lãnh Tịnh liền cao hứng ôm chặt lấy hắn, sau đó dẫn Lãnh Tịnh đi uống rượu.

“Bảo bảo, ta tìm được thân sinh phụ mẫu của ngươi rồi!” Cố Phong Trần sau khi uống một chén rượu to, hưng phấn bừng bừng tuyên bố.

“Là ai?” Lãnh Tịnh thiếu hưng phấn hỏi.

“Là hoàng đế Tuyết Long quốc! Bảo bảo! Ngươi là hoàng tử bảo bảo bị thất lạc a!” Cố Phong Trần hưng phấn lại uống một chén lớn.

“Không hứng thú.” Lãnh Tịnh ném tiền rượu lên bàn, buồn bực đeo vật phẩm bỏ đi.

“Bảo bảo ngươi đừng đi a, ta đã giúp ngươi liên lạc với người nhà của ngươi rồi bọn họ lập tức sẽ tới đón ngươi ” Cố Phong Trần lại uống một chén rượu.

“Tuyết Long quốc ở đâu?” Lãnh Tịnh quay đầu hỏi.

“Là ở chỗ cực bắc…” Cố Phong Trần đột nhiên nện đầu xuống bàn, say rượu rồi.

Điếm tiểu nhị tới thu dọn bàn nói: “Ta nói mà… ba chén không qua nổi… vị khách quan này còn không tin.”

“Ách…” Lãnh Tịnh lại đột nhiên nhớ tới ngân lượng tích lũy trong hành lý của hắn từ năm ngàn năm trước đã tiêu gần hết rồi, nếu còn không đi kiếm thêm tiền thì sẽ không có phí dụng nuôi gia đình.

Lãnh Tịnh tăng thêm một tầng buồn bực vẻ mặt không cao hứng trở về tiểu viện thành ô. Đi tới trước cửa, liền nghe thấy Lãnh Thanh Thanh ở bên trong khóc lớn: “Tiểu Tịnh là bảo bảo ta nuôi lớn Ta không cần phí phụng dưỡng Ta muốn Tiểu Tịnh ”

Thế là Lãnh Tịnh ném đồ đạc xuống đất, dán vào khe cửa nhìn vào trong, chỉ thấy trong viện tử Lãnh Thanh Thanh đang cầm chổi vung vẩy, xua mấy nam tử mặc hoa phục ra ngoài.

Một nam tử trong đó không phục nói: “Lãnh Tịnh mà ngươi nói tới chính là tứ hoàng tử của Tuyết Long quốc chúng ta, năm đó Tuyết Long quốc chịu khổ chiến loạn, hoàng phi bất đắc dĩ bỏ tứ hoàng tử Lăng Tịnh vẫn còn là trứng vào dòng sông ba đào cuồn cuộn, còn dùng huyết rồng họa lên trên quả trứng hộ ấn của long tộc để bảo vệ an toàn cho tiểu hoàng tử, hiện tại Tuyết Long quốc đã an thái bình định, ngươi mau giao tiểu hoàng tử ra, chúng ta phải về phục mệnh.”

Hồ ly NhungNhung bạch si đó thế nhưng cũng có mặt, hắn giơ móng vuốt lên hát đệm: “Các ngươi là nói nhi tử Lãnh Tịnh thiếu gia của phu quân ta đi? Ta biết ta biết hắn từ nhỏ thân thể xuy yếu, không thể đi đường, ta ngày ngày giúp hắn xoa bóp trị trĩ sang đó!”

Lãnh Tịnh co giật khóe môi, quyết định sẽ giáo huấn tên hồ ly xuẩn ngốc này.

“Ngươi nói cái gì! Tịnh điện hạ từ nhỏ đã bị tàn tật?!!” Những thị vệ Long quốc tới tìm người đó nghe thế kinh ngạc, quay mặt nhìn nhau: “Lẽ nào là khi lưu lạc bị ma khí tổn thương?”

“Ta không biết a! Thủy tinh của ta lại sáng rồi ta phải đi tương thân nha ” Tiểu hồ ly NhungNhung vui vẻ đeo túi hành trang nhỏ, nhảy nhót ra khỏi đại môn.

Khi hắn vừa mới ra khỏi đại môn, liền bị Lãnh Tịnh bóp chặt. “Tử hồ ly.”

“Làm cái gì…” NhungNhung một câu còn chưa nói xong, đã bị Lãnh Tịnh bịt miệng.

Còn về hắn cuối cùng làm sao chà đạp con hồ ly biến thái NhungNhung đó, ở đây không tường thuật kỹ.

……………

Đêm khuya, đám khách viếng thăm lưu lại trong tiểu cư.

Bộ dáng Lãnh Tịnh đích thực dọa bọn họ, vốn nghe con hồ ly đó hồ ngôn loạn ngữ, bọn họ cho rằng Lăng Tịnh điện hạ này là thiếu niên bệnh yếu, không ngờ vừa gặp, phát giác nguyên lai tứ hoàng tử điện hạ là một vị mỹ thanh niên khí độ khoáng đạt, rất có phong độ của Tuyết Long đế tôn, không thẹn là thừa hưởng huyết mạch tốt nhất của Tuyết Long nhất mạch.

“Các ngươi nói Tuyết Long quốc nằm ở cực bắc? Vậy không biết có nghe những lời đồn liên quan tới Vạn Tượng Lâu không?” Lãnh Tịnh nói với họ.

Những thị vệ Tuyết Long tộc ôm quyền nói: “Không giấu điện hạ, chúng ta chưa hề nghe qua về Vạn Tượng Lâu, ngược lại ở biên giới phía bắc của Tuyết Long quốc có một đại tuyết cốc, kéo dài ngàn dặm, trong đó có một tòa thành trì cổ ngàn năm trước, cư dân bên trong vẫn duy trì sinh hoạt cổ xưa ngàn năm trước, trong đó có một tòa lầu cao, ngày đêm đèn hỏa không nghỉ, xung quanh lầu cao vây phủ kết giới thái cổ cực mạnh, vì thế quốc tộc dân ta chưa từng tiếp cận nơi đó.”

“Thì ra là thế. Vậy vài người chúng ta ngày mai liền theo các ngươi đến Tuyết Long quốc đó, các ngươi báo với Tuyết Long đế đi.” Lãnh Tịnh trầm ngâm nói.

“Điện hạ, thánh thượng cũng là thân sinh phụ thân của ngài, ngài nói như thế thì xa lạ quá. Chúng ta biết điện hạ nhiều năm nay lưu lạc bên ngoài chịu khổ, nhưng một số lễ nghi hoàng gia, vẫn phải ít nhiều nói cùng điện hạ ngài.” Mấy tên thị vệ hành lễ nói.

“Tất cả mọi chuyện trong lòng ta tự hiểu, các ngươi không cần vượt quyền.” Lãnh Tịnh nhướng chân mày, khí thế uy nghĩa trời sinh, những thị vệ tiến thoái lưỡng nan, nghĩ tới vị tứ hoàng tử này không phải là người dễ chọc, vẫn là ít nói vài câu thì hơn, thế là ngoan ngoãn lui xuống.

Lãnh Tịnh vào phòng, Lãnh Thanh Thanh tức giận không thèm nói chuyện với hắn, nằm ềnh ra giường, vùi mặt vào đầu khóc oán: “5555 cha thật đáng thương nhi tử có thân cha hoàng đế có quyền có thế liền quên xà ba đã dưỡng hắn trưởng thành 5555 ”

“Nói cái gì chứ, mau ngủ đi.” Lãnh Tịnh mất cảm giác leo lên giường, trèo qua người Lãnh Thanh Thanh, tự mình kéo chăn.

“Không cho ngủ! Để cha nhìn ngươi thêm một cái 555 Tiểu Tịnh đi làm hoàng tử rồi, cha liền nhảy sông tự sát là xong, dù sao cũng không có người cần cha nữa 555 ” Lãnh Thanh Thanh nước mắt ào ào nâng mặt Lãnh Tịnh khóc nói.

“Tiểu Tịnh, nhìn kỹ cha lần cuối đi! Cha sắp đi nhảy sông rồi!” Lãnh Thanh Thanh biến thành đại bạch xà thống khổ liếm mặt và cổ Lãnh Tịnh.

Lãnh Tịnh nghiến răng nghiến lợi nắm đầu đại bạch xà: “Biến trở về, nếu không ta liền…”

“Ngươi chán ghét đến mức muốn bóp chết cha ngươi sao… xem ta đây! Vạn đạo xà xà thắt kết phân thân ảnh!!!!!” Đại bạch xà nước mắt cuồn cuộn nói, rồi sử ra tuyệt chiêu cực độ buồn nôn.

“Ngươi nghe này!! Ta muốn đến phía bắc tìm Vạn Tượng Lâu, nói không chừng Vạn Tượng Lâu đó chính là nằm gần Tuyết Long quốc, đi theo bọn họ có thể nghe ngóng vài tin tức.” Lãnh Tịnh vội đem đại bạch xà giãy dụa đè xuống dưới thân.

“Thật sao…” Đại bạch xà chậm rãi biến về Lãnh Thanh Thanh thân xích lõa, mà Lãnh Tịnh vẫn áp trên người y.

“Đương nhiên, ta sao có thể là hoàng tử của Tuyết Long quốc đó chứ?” Trên trán Lãnh Tịnh dần bắt đầu hiện ra long ấn ngân sắc hôm đó.

“Nhưng mà, bọn họ nói tứ hoàng tử đó, tình trạng giống hệt như ngươi…” Lãnh Thanh Thanh lắc đầu, “Ngươi đừng an ủi ta…”

Lãnh Tịnh chậm rãi cúi đầu xuống, ngón tay vẽ theo xương quai xanh của Lãnh Thanh Thanh, mà long ấn trên trán hắn từ ngân sắc dần phát sinh biến hóa, chuyển thành chu ấn hơi đỏ, hắn nhẹ nói bên tai Lãnh Thanh Thanh: “Ngươi thả lỏng, ta không lừa ngươi… cái đó… ngươi tỉ mỉ nói ta hay bọn họ rốt cuộc nói gì?”

“Bọn họ nói…” Lãnh Thanh Thanh cảm thấy nóng người, ngón tay Lãnh Tịnh từ vai y đi xuống từng chút, thế nhưng khiến y cảm thấy trong lòng có một cỗ cảm giác kỳ dị quấn lấy, vừa cấp thiết vừa có chút sợ hãi.

“Tiểu Tịnh! Ngươi… ân… ô… ngươi muốn làm gì?” Lãnh Thanh Thanh cuối cùng phản ứng lại.

“…Thanh Thanh.” Lãnh Tịnh vẻ mặt đỏ bừng nhẹ thở một hơi bên tai y.

Đột nhiên…

“Ô a a a Tiểu Tịnh ngươi… ngươi… ngươi… thân thể của ta…” Lãnh Thanh Thanh mở to miệng, nhưng hầu như không phát ra tiếng, chu ấn trên trán Lãnh Tịnh biến thành đỏ rực như máu, theo động tác của hắn, thân thể của Lãnh Thanh Thanh và hắn dán sát vào nhau.

“A… a… Tiểu Tịnh…” Lãnh Thanh Thanh bị cảm giác xa lạ bất ngờ ập tới này dọa cho không biết làm sao, nhưng mà…

…………………..

Sáng sớm hôm sau, Lãnh Tịnh chán nản nằm trên giường, mà Lãnh Thanh Thanh thì lưng đau eo mỏi trèo xuống giường, bưng nước tới cho hắn rửa mặt.

Xem ra chịu đả kích khá nặng, ngược lại là Lãnh Tịnh thực chất vô cùng thuần tình.

Hắn cả ngày đều không nói câu nào, hành trình cũng vì vậy mà trì hoãn. Lãnh Thanh Thanh lặng lẽ bồi hắn, thậm chí dùng xe lăn đẩy hắn đi vài vòng, Lãnh Tịnh đều không ngẩng đầu lên.

Cho tới sau trưa, hắn mới nói: “Ta đã không còn mặt mũi gặp người rồi.”

“Tiểu Tịnh… dù sao đã phát sinh rồi, ngươi nếu thật sự không cao hứng, nếu không ta liền làm như vậy với ngươi một chút, chúng ta sẽ công bằng ngay… ách…” Lãnh Thanh Thanh phát giác Lãnh Tịnh dùng ánh mắt sát khí âm độc nhìn mình, vội câm miệng.

“Ta không ngờ được đột nhiên như thế, ta một chút chuẩn bị cũng không có. Đều là ngươi nói cái gì mà một vạn con xà thắt nút buồn nôn như thế… nhân sinh của ta…” Lãnh Tịnh ôm đầu nói.

“Ta cũng không có chuẩn bị mà… ta cảm thấy không có gì, lại không thiếu đi khối thịt nào.” Lãnh Thanh Thanh nhìn trời.

“… Cái này một chút cũng không giống như ta tưởng tượng, không nên như vậy, đáng ra nên đợi đến ba bốn trăm năm sau, lúc đó ít nhất ta đã có cung điện lãnh thổ của mình, tại hoa viên tuyệt diệu hoặc trong tẩm cung xa xỉ… tại sao…” Lãnh Tịnh ôm đầu và Lãnh Thanh Thanh nhìn trời nói chuyện hoàn toàn không ăn khớp.

“Chỉ là một loại hoạt động tiếp xúc giữa sinh linh, không phải sao?” Lãnh Tịnh nói năng có chút lộn xộn ngẩng đầu nhìn Lãnh Thanh Thanh, “Ta không có tạo thành hậu quả thống khổ gì không phải sao? Thân thể của xà rất mềm dai cho nên ngay cả chảy máu cũng không có, vì thế cũng không có tạo thành thống khổ quá nhiều__ ngươi chắc sẽ không có tâm tình oán phụ gì chứ?”

“Cái gì oán phụ?” Lãnh Thanh Thanh ngốc ngốc hỏi.

“Ngươi sẽ oán hận ta chứ?” Lãnh Tịnh hỏi ngược lại.

“Hận ngươi cái gì?” Lãnh Thanh Thanh ngơ ngác nói.

“Hận ta tối qua nhất thời xung động đem ngươi làm cái kia.” Lãnh Tịnh nhíu mày nói.

“Ta liền xem như thời gian dài quấn eo Tiểu Tịnh đó là báo thù là được. Lại nói không phải rất đau a, chỉ quái quái thôi.” Lãnh Thanh Thanh vẫn ngốc ngốc.

“Ngươi không cho rằng ta đoạt đi đồng trinh, trinh tiết, trong trắng, tự tôn, tôn nghiêm của ngươi? Ngươi không cho rằng ta xem ngươi thành đồ chơi, công cụ tiết dục, tiểu quan, nam sủng, nữ tử thanh lâu? Ngươi không cho rằng ta loạn luân, tội đáng vạn chết, cả đời không gặp ta hoặc là thống hận đến hận không thể giết ta hoặc là tự sát hoặc là vẻ ngoài giả như không có chuyện gì, sau lưng lại thống khổ rơi lệ? Ngươi không cho rằng ta là mặt người dạ thú hoặc là giả quân tử hoặc là…” Lãnh Tịnh cạy ngón tay tính hậu quả cho y.

“Tiểu Tịnh, ngươi đợi đã.” Lãnh Thanh Thanh chạy đi bê một cái ghế tới, lấy bánh kem và trà mật, ngồi bên cạnh xe lăn nghe Lãnh Tịnh làm báo cáo hậu quả.

Mà Bạch Điêu thì lại ôm bụng nhìn hai người này mà sắp nghẹn cười tới chết. Nó sớm đã biết thiếu đông gia mơ tưởng lão gia rất lâu rồi, chỉ là vẫn luôn áp chế mà thôi, tối qua không biết sao lại bạo phát ra. Đây cũng không phải là chuyện kỳ quái gì, cho dù ngoài mặt nói lý tính lý trí, nhưng xung động tới rồi, cũng không có bất cứ lý do nào có thể ngăn cản được. Hơn nữa, ai biết xung động sẽ tới lúc nào chứ? Có lẽ chính vào lúc ngươi không ngờ tới nhất không có chuẩn bị gì nhất.

Đây chính là vận mệnh hoặc là duyên phận đi.

Ống kính tiếp tục trở về bên cạnh phụ tử Lãnh thị. Lãnh Thanh Thanh ợ một cái, nghe xong Lãnh Tịnh làm báo cáo hậu quả dài thượt, thế là bảo Bạch Điêu đi mua bánh bao thang về.

Lãnh Tịnh không kiên nhẫn ngắt lời: “Ngươi có nghe ta nói gì không? Tiếp tục nghe dự định của ta. Ta phải bồi thường cho ngươi.”

“Bồi thường ta cái gì? Là rượu ngon sao?” Lãnh Thanh Thanh nghe tới bồi thường liền hưng phấn.

“Ta muốn tự trừng phạt, suốt đời ngồi trên xe lăn này.” Lãnh Tịnh nói.

“Lừa người, đó rõ ràng là sở thích của Tiểu Tịnh, ta muốn mỹ tửu ngon nhất!” Lãnh Thanh Thanh kháng nghị.

“Tâm ta đã quyết, ngươi không cần nói vậy để khuyên hay an ủi ta.” Lãnh Tịnh xoay bánh xe quay lưng với y.

Đã nói ra hết tâm tình tốt lên rất nhiều. Lãnh Tịnh thở ra một hơi.

Lãnh Thanh Thanh thì lại ngây ngốc mang nỗi thất vọng không có được mỹ tửu đi xuống làm mì.

Đại khái, cái gọi là H đối với Lãnh thị phụ tử mà nói, chính là chuyện như thế.

…………………

Hôm sau, Lãnh Tịnh ưu sầu thu dọn hành lý, cùng Lãnh Thanh Thanh tinh thần rất tốt và Bạch Điêu, bước lên cuộc lữ trình tới Tuyết Long quốc.

Thị vệ Tuyết Long quốc mang tới xe ngựa do thiên mã kéo, Lãnh Tịnh ngồi trong xe ngựa ôm tay, lắc mũi chân, ánh mắt đảo đảo trên người Lãnh Thanh Thanh.

“Tiểu Tịnh ngươi nhìn cái gì?” Lãnh Thanh Thanh đem bánh bao trong tay cho hắn một nửa.

“Không có gì.” Lãnh Tịnh quay đầu đi.

Bạch Điêu cười xấu xa một cái, hiện tại tâm tình của thiếu đông gia nhất định là tràn ngập lượng lớn những thứ không lành mạnh nha, hơn nữa dạng người cứng nhắc như hắn đại khái đang không ngừng đấu tranh cùng những thứ không lành mạnh, nhưng có vài thứ ngươi càng không muốn nghĩ tới, thì nó lại càng trào lên ào ào, chẳng hạn như bản chất dục cầu bất mãn.

Xem sắc mặt âm trầm bất định đó của thiếu đông gia liền biết.

“Bạch Điêu.” Lãnh Tịnh gọi một tiếng, “Gần đây ngươi càng lúc càng mắt vô chủ thượng.”

“Ta nào có.” Bạch Điêu cười ha ha.

“Hiện tại bắt đầu đứng tấn cho ta ba canh giờ, lập tức.” Lãnh Tịnh hạ mệnh lệnh trừng phạt.

5555555 Ta đắc tội ngươi chỗ nào sao Bạch Điêu khổ mặt nhấc vuốt sau lên.

Thiên mã bay lên, xe ngựa cũng dâng lên trời, bên ngoài cửa sổ thủy tinh là từng đóa mây trắng đang lùi dần ra sau, Lãnh Tịnh đang tiếp cận dần Vạn Tượng Lâu chân chính, không biết tại Tuyết Long quốc xa xôi, lại có thứ gì đang chờ đợi hắn…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.