“Ngu xuẩn, nơi này sớm đã không phải là địa bàn của điêu tộc rồi.” Một con cầy hương lười biếng uốn éo thân thể mập mạp, ôm trái cây, ném cái liếc mắt tới Bạch Điêu đang hưng phấn hô to.
“Đã qua năm ngàn năm rồi a.” Lãnh Tịnh nằm dưới đất thiết một tiếng nói.
Bạch Điêu giống như bị đổ một chậu nước lạnh lên đầu, ủ rũ chán chường quay đầu lại, đúng a, đã năm ngàn năm rồi, các thân thích bằng hữu năm đó đều không thấy nữa, nếu lúc đó mình không gặp được Lãnh Tịnh, có lẽ hiện tại vẫn là một linh điêu bình thường cùng nhóc tì kia xông pha giang hồ.
Tương ngộ sôi sục nhiệt huyết lúc đầu, hóa thành tưởng niệm kéo dài ngàn năm, thoáng quay đầu, biển cả nương dâu, thế gian đổi dời.
Bạch Điêu lệ nóng lưng tròng ôm đại thụ khóc lớn.
“Hỗn đàn!! Tuyết Điêu cốc vạn tuế!!!!” Bạch Điêu khóc lớn la lên với đại thụ, “Tuyết Điêu cốc vĩnh tồn trong lòng ta!!! Trời phù hộ Tuyết Điêu!!!”
Lãnh Tịnh nói với Lãnh Thanh Thanh: “Không ngờ Bạch Điêu là người luyến gia như thế.”
“Ừ, bình thường nhìn không ra. Thật bi tráng.” Lãnh Thanh Thanh trầm thống nói.
“Bi tráng sao?” Lãnh Tịnh hỏi: “Cha ngươi thật sự không muốn về xà thần tộc xem thử? Nói không chừng hiện tại xà thần tộc đã phát triển to lớn rồi.”
“Ngô… ta… ta không dám về.” Lãnh Thanh Thanh quay lưng nói.
“Đi xem thử đi, giải tỏa cõi lòng, sợ cái gì.” Lãnh Tịnh xúi bẩy, “Đi nha đi nha đi nha ”
“Được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-tieu-xa/2190054/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.