Vì thận trọng, lần này Lãnh Tịnh bay khá chậm. Bạch Điêu và Lãnh Thanh Thanh mang khăn trùm đầu vượt qua cơn mưa, lên tới bầu trời cao trong xanh trên vạn trượng, chỉ thấy minh nguyệt giữa trời, trời đêm trong vắt, sao giăng dày đặc, mây chen như biển, một kỳ cảnh giữa thiên không. Thế là hai người cởi khăn trùm đầu, mở hành trang, lấy đồ ăn vặt ra ăn. Đây thật sự là tình điệu chí cao trước nay chưa từng có, có người trên biển mây cưỡi rồng vừa ngắm cảnh, vừa hưởng thụ mỹ thực sao?
Lãnh Thanh Thanh hưng trí vô cùng, ngồi hát ca khúc tự biên__
“Bảo bảo nhà ta bay thật nhanh, khiến phượng hoàng tức kêu oa oa ”
Bạch Điêu cũng hợp xướng theo.
Lãnh Tịnh quay đầu lại, nghiêm giọng quát một câu: “Câm miệng! Đừng kéo mấy thứ vô dụng lên người ta!”
“Hiếm khi vui vẻ một chút mà, Tiểu Tịnh thật chuyên chế.” Lãnh Thanh Thanh phiền muộn hừ một tiếng, chẳng qua vẫn là cùng Bạch Điêu gom hứng thú vào việc ăn uống, còn lấy cá nướng chấm vào tương, đưa tới miệng bạch long.
Ước chừng bay tới nửa đêm, mắt thấy địa hình bên dưới bằng phẳng, xem ra đã sắp tới gần sa mạc, Lãnh Tịnh mới chậm rãi hạ xuống. Đại sa mạc to lớn ngàn dặm, nhìn không thấy bờ, Lãnh Tịnh bay thấp trên sa mạc, nhìn ánh trăng, Lãnh Thanh Thanh ở trên lưng rồng có thể nhìn rõ ràng được những đồn cát bên dưới.
Sau khi đi sau vào đại mạc, bọn họ quay đầu nhìn, rìa đại mạc vừa rồi lúc này đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-tieu-xa/2190014/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.