Chương trước
Chương sau
“Tiểu long tính tình tệ hại!” Bọn kỳ lân hóa thành ảo ảnh thoát ly khỏi lòng bàn tay Lãnh Tịnh, hai người khẽ nhìn nhau cười, trong tay phất xích quang kim sắc, muốn khóa chặt Lãnh Tịnh. Lãnh Tịnh vội né sang một bên, hòn đá bị xích quang chạm tới lập tức biến thành bụi, kỳ lân cười nói: “Tiểu long, ngươi xem, ngươi không nghe lời thì sẽ có kết cục như thế!”

Lãnh Tịnh nhìn hai con một cái, rồi lại nghe thấy trong hòn đá tựa hồ còn có tiếng rên rỉ thấp bé, thế là không ham chiến nữa, thoáng chốc lui ra, hai con kỳ lần chỉ thấy trước mắt phát sáng, bạch long đã chạy mất ngay dưới mí mắt bọn họ.

“Đáng ghét! Lần sau gặp lại con xú long này, ta nhất định rút gân của nó!” Hư Ngọc tức giận nói.

Hoan Ngọc cười lạnh một cái, nói: “Con tiểu long này không bình thường, xem ra lương thực của chúng ta tới rồi.”

Hư Ngọc hoan hô nói “Tốt lắm, tốt lắm, ta đã rất lâu không được ăn thịt long thượng hảo rồi, ta rất đói a! Ta không muốn lấy đám xú phàm nhân đó lót bụng nữa!”

Lãnh Tịnh thật ra chỉ là trốn trong tùm cây sau lưng nghe câu này, trong lòng bắt đầu nghi ngờ. Chẳng lẽ quái vật lần này không giống những quái vật cự đại hóa kia sao?

Lãnh Tịnh trở về trấn dưới núi, hung ác cảnh cáo mọi người rằng trấn này hắn đã nhìn trúng rồi, kẻ nào không muốn chết thì trong vòng bangày mau dọn đi, vì thế rất nhanh trong vòng một ngày, tiểu trấn vốn rất phồn hoa đã thành một tòa trấn trống rỗng tử khí nặng nề, chỉ có Lãnh Thanh Thanh, Bạch Điêu, Lăng Túc Ngôn và hắc lang rầm rì lưu lại.

Lãnh Tịnh biến về hình người, sau khi mặc xong y phục thì kể lại tình cảnh đã thấy cho bọn họ một lượt.

Mấy người ở trong một hộ dân cư mở cuộc hồi ức khẩn cấp, theo sự miêu tả của Lãnh Tịnh, Bạch Điêu khinh thường nói: “Thiếu đông gia, hai gia hỏa tập kích ngươi rõ ràng là kỳ lân mà! Kỳ lân biết không, là một loại linh thú nga, sao kỳ lân có thể ăn thịt long chứ? Có lẽ là ngươi hiểu lầm rồi.”

“Ta cảm thấy không đơn giản.” Lãnh Tịnh sờ cằm nói.

Hắc lang nằm sấp trên giường rên hừ hừ nói: “Hừ, bọn chúng muốn ăn lão đại, trước tiên phải hỏi thử xem ta có đồng ý không ai dô ai dô ”

Bầu không khí trong phòng tĩnh lặng sau hai giây, Lãnh Tịnh cuối cùng vỗ bàn: “Các ngươi ở dưới núi đợi tin của ta, ta phải lên núi một chuyến.”

Lãnh Thanh Thanh khẩn trương nói: “Tiểu Tịnh, hai gia hỏa đó xem ra không phải người tốt, ngươi đừng đi a! Chúng ta cùng chạy đi!”

Lãnh Tịnh lắc đầu: “Ta không đi một mình. Ta đi cùng Bạch Điêu.”

“Hả?” Bạch Điêu lập tức cứng người. Rồi bị Lãnh Tịnh cứ thế tha vào phòng trong.

“Bọn họ đang làm gì?” Lăng Túc Ngôn vừa bận nấu mì vừa nói.

Tất cả mọi người đều lắc đầu.

Mì nấu xong rồi, mọi người vây quanh bàn, Lãnh Thanh Thanh gọi với vào trong một tiếng, quả nhiên không bao lâu, từ bên trong đi ra một vị mỹ nhân nõn nà__ Chính là Bạch Điêu! Miệng của mọi người đều không khép lại được, mà cằm còn có xu hướng sắp rớt xuống, vì Bạch Điêu còn dắt tay một tiểu oa nhi phấn nộn khả ái, tiểu oa nhi kéo y phục Bạch Điêu, nói: “Cha, chúng ta lên núi chơi đi!”

Bạch Điêu đi đồng tay đồng chân cứng ngắc nói: “Được, thôi!”

Khi tất cả mọi người bị màn này làm kinh ngây, Lãnh Thanh Thanh đột nhiên lao tới, đẩy Bạch Điêu ra, ôm tiểu oa nhi lên, tức giận nói: “Tiểu Tịnh là nhi tử của ta! Mới không phải của ngươi!” Sau đó cọ a cọ lên mặt tiểu oa nhi__ “Tiểu Tịnh ”

Nhãn quang tiểu oa nhi sắc bén vô cùng, lạnh lùng nói: “Đừng thêm loạn.”

Lãnh Thanh Thanh nhất thời xẹp xuống, bất mãn nói: “Tiểu Tịnh bất công…”

“Ngươi thì hiểu cái gì, biến nhỏ ta mới có thể hoàn toàn áp chế long khí, còn có thể lừa được hai con quái vật đó.” Lãnh Tịnh ôm tay, khí thế không vì biến nhỏ mà giảm đi, chỉ khiến người ta cảm thấy có hơi không thích ứng.

“Ta đi tra xét hai con kỳ lân đó, nếu tình hình không tốt, thì cùng chạy với các ngươi.” Lãnh Tịnh cầm tay Bạch Điêu, đi ra ngoài.

Bạch Điêu bị áp chế lâm thời đóng vai phụ thân vốn của Lãnh Thanh Thanh, lưng cõng Tiểu Tịnh phiên bản nhỏ đi lên núi. Chỉ thấy cánh rừng vốn chim ca hoa nở lúc này vắng lặng tịch mịch, những động vật đó tựa hồ cảm ứng trước được nguy hiểm, đều chạy sạch sẽ.

Bạch Điêu lầm bầm nói: “Thiếu đông gia, ngươi có cần phải vậy không?”

Lãnh Tịnh nằm trên lưng hắn nói: “Ngươi cho rằng ta không nhận ra được kỳ lân sao? Hai con quái vật tuy có bề ngoài kỳ lân, nhưng trong mắt ta, lại khác biệt với vẻ ngoài.”

“Bọn họ có bộ dáng gì trong mắt thiếu đông gia a?” Bạch Điêu hỏi.

Lãnh Tịnh kề vào tai Bạch Điêu thấp giọng nói một câu, sắc mặt Bạch Điêu nhất thời trắng nhợt.

Lại nói Lãnh Tịnh và Bạch Điêu đóng vai phụ thân cùng lên núi, không ngờ chỉ trong một đêm, hòn đá sắc nguyệt trên núi đã biến thành một tòa lầu các màu trắng, hai con kỳ lân không biết đã thi triển pháp thuật gì, khiến phụ cận biến thành nơi giống như tiên cảnh nhân gian, khắp nơi đều nở rộ kỳ hoa dị thảo.

Lãnh tiểu Tịnh nhảy xuống khỏi lưng Bạch Điêu, nói: “Không còn chuyện của ngươi rồi, ngươi giả vờ đi chẻ củi, khi cần ta sẽ thông báo cho ngươi.”

Bạch Điêu rụt rè gật đầu, cầm rìu giả vờ chặt một cây nhỏ gần đó.

Lãnh tiểu Tịnh, đương nhiên, chính là Lãnh Tịnh biến nhỏ, một mình tới gần lầu các màu trắng. Hai con kỳ lân đó đang chơi đùa trên bãi cỏ, Lãnh tiểu Tịnh trốn sau lùm cây lén lút quan sát. Quả nhiên không qua được mắt Hư Ngọc kỳ lân, hắn chống nạnh, chỉ vào lùm cây nói: “Ai đang ở đó! Mau ra đây, nếu không ta sẽ động thủ.”

Lãnh tiểu Tịnh chỉ đành chui ra khỏi lùm cây, dáng người hắn cao không tới ngực kỳ lân, chớp chớp con mắt to, dáng vẻ vô cùng ngây thơ.

Hư Ngọc bước tới, tỉ mỉ đánh giá hắn, sau đó cười lạnh nói: “Tiểu tiểu long, ngươi biến thành nhân dạng ta liền nhận không ra ngươi sao?”

Hoan Ngọc lúc này cũng bước tới.

Lãnh tiểu Tịnh không hề khẩn trương, vô cùng trầm tĩnh, chắp tay sau lưng nói: “Các ngươi rốt cuộc là ai? Từ đâu tới?”

Hư Ngọc vươn tay ra, đột nhiên nắm tóc Lãnh tiểu Tịnh, sau đó vuốt một cái, cúi xuống nhéo gương mặt phấn nộn của sửu tiểu xà nói: “Tiểu thí long tính khí tệ hại hung ác ngươi, nếu không phải ta nể tình ngươi còn nhỏ, ta nhất định sẽ ăn ngươi! Ăn sạch ngươi nha!!”

Hoan Ngọc tiếp lời hỏi sửu tiểu xà: “Tiểu long, ngươi có nguyện ý sống cùng chúng ta không? Chúng ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt. Làm dưỡng tử của chúng ta, ngươi xem lầu các xinh đẹp này sau này sẽ thuộc về ngươi a!”

“Không, các ngươi nói muốn ăn ta.” Lãnh tiểu Tịnh nhìn vào mắt bọn họ nói.

“Tuy chúng ta rất đói, nhưng còn cô tịch hơn.” Trong mắt Hoan Ngọc tràn ra ưu thương.

Sửu tiểu xà suy nghĩ một chút, cố ý nói: “Ta muốn ăn kẹo. Muốn ăn loại kẹo ngon của phàm nhân.”

Hư Ngọc vỗ tay nói: “Ăn kẹo rồi chính là đồng ý nha! Tiểu thí long, cho ngươi hay, chúng ta có kẹo ngon nhất thiên giới. Bảo đảm ngươi ăn một lần sẽ không biết đủ!”

Hoan Ngọc quay đầu nói với Hư Ngọc: “Ta đi lấy bánh, ngươi ở đây coi chừng nó. Lát nữa chúng ta sẽ thu dưỡng nó, sau này nó chính là đệ đệ của chúng ta.”

Hư Ngọc cao hứng nói: “Tốt quá tốt quá, tiểu thí long, sau này ngươi phải gọi ta là Hư Ngọc ca ca, đây là Hoan Ngọc ca ca. Chúng ta gọi ngươi là gì đây?”

“Ta tên Lãnh Tịnh.” Lãnh tiểu Tịnh nói.

“Vậy gọi là Lãnh Tịnh.” Hư Ngọc lại nhéo mặt sửu tiểu xà lần nữa.

“Tịnh Tịnh, ăn ngon không?” Hư Ngọc và Hoan Ngọc lấy kẹo màu vàng ra cho Lãnh Tịnh ăn, ba người ngồi trên thảm cỏ xanh biếc, giống như đi dã ngoại.

Lãnh Tịnh ăn một viên, kinh ngạc một tiếng: “Thật là mỹ vị a!”

Hư Ngọc đắc ý nói: “Đương nhiên rồi! Đây là thứ mà thiên đế mới có thể ăn được đó!”

“Các ngươi tới từ thiên giới sao? Thiên giới ra sao?” Lãnh Tịnh hỏi.

Ánh mắt Hoan Ngọc trở nên mê ly, ngữ khí có phần ưu thương: “Thiên giới… là một nơi rất đẹp, nơi đó có lầu son gác tía ẩn mình trong mây, dòng thiên hà trong vắt mát lạnh, các tiên nhân sinh sống tự tại vô ưu vô lo, nhưng mà…”

“Vậy ta cũng có thể đến thiên giới sao?” Lãnh Tịnh hỏi.

“Ngươi không thể nha, thiên giới hiện tại đã không thể đến rồi.” Hoan Ngọc xoa xoa đôi mắt đỏ hồng, “Nhân gian cũng rất tốt a. Chúng ta có thể nuôi dưỡng ngươi trưởng thành, ngươi muốn gì chúng ta đều có thể cho ngươi, nhưng ngươi đừng rời khỏi chúng ta, nói trước rồi đó! Không cho phép rời khỏi chúng ta!”

“Vậy Hoan Ngọc ca ca, chúng ta vào căn nhà lớn xinh đẹp đó chơi được không?” Lãnh Tịnh chỉ lầu các màu trắng, cố làm ra vẻ vô tà nói.

“Không được không được!” Hư Ngọc tựa hồ có ẩn tình gì, “Chúng ta sẽ biến ra một nơi ở xinh đẹp hơn nữa cho ngươi, nhưng nơi này ngươi không thể đi vào.”

“Vậy ngươi biến cho ta đi! Ta chỉ từng sống trong sơn động, rất muốn một lần được thử nhà to xinh đẹp a!” Lãnh Tịnh kéo kéo Hư Ngọc nói.

Hoan Ngọn trở nên cao hứng: “Tịnh Tịnh thật đáng thương, chỉ từng sống trong sơn động sao? Vậy ta sẽ biến ra một chỗ ở thoải mái cho ngươi nhé! Chẳng qua tòa lầu các này ngươi không thể vào, đó là chỗ các ca ca mới có thể ở, không nghe lời ca ca sẽ bị đánh mông!”

Nói rồi ôm Lãnh Tịnh lên, đi tìm chỗ bằng phẳng thi triển pháp thuật dựng nhà.

Lãnh tiểu Tịnh nằm trên vai kỳ lân thầm che mũi__ Mùi xác thúi nồng như thế, bọn họ không có cảm giác gì sao?

Trên bãi cỏ, nơi kỳ lân vừa ngồi qua lúc này cũng dần biến thành vàng úa nhuốm đen, hình thành đất cháy, chuyện không hay đang dần hiển lộ.

Hai con kỳ lân quả nhiên làm theo ước định, dùng pháp thuật dựng một căn nhà lớn xinh đẹp ở cách đó không xa.

Lãnh Tịnh chống mặt ngồi trên tảng đá nhìn bọn họ biến ra nhà ở, mùi xác thúi đã càng lúc càng nồng. Đột nhiên Hư Ngọc thét lên chói tai: “Hoan Ngọc!! Tay của ta sao lại bị thối rửa dữ dội như vậy! A a a! Lẽ nào rời khỏi thiên giới thì chúng ta đều phải chết sao!!”

Chỉ thấy hắn sắn tay áo lên, cánh tay vốn trắng tuyết lúc này đã bắt đầu mục rữa thối nát chảy mủ.

Hoan Ngọc kéo hắn sang một bên, an ủi: “Sẽ không! Chúng ta nhất định sẽ sống sót!! Chúng ta sẽ không chết! Không dễ gì mới chạy ra được!”

Hai người nói rồi đều rơi nước mắt.

“Kỳ lân ca ca, các ngươi cho ta biết với, thiên giới rốt cuộc ra sao rồi?” Lãnh Tịnh cuối cùng mở miệng hỏi.

Hư Ngọc hấp háy mũi, nhìn Hoan Ngọc, cuối cùng đi tới cạnh hắn, ngồi xuống bãi cỏ nói: “Lãnh Tịnh, ta cho ngươi biết, ngươi nhất định phải giữ bí mật, hơn nữa nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể đến thiên giới! Vì… thiên giới đã biến thành địa ngục rồi!!”

“Tại sao? Xảy ra chuyện gì sao?” Lãnh Tịnh truy vấn.

“Chuyện phải nói tới một trăm năm mươi năm trước, vào đại điển ngàn năm của thiên giới thịnh đại.” Hoan Ngọc bắt đầu chìm vào hồi ức, ánh mắt trở nên mê ly, “Năm đó các lộ thần tiên đều tới tham gia, vô cùng long trọng náo nhiệt. Chính vào ngày hỉ khánh như thế, có một thần tiên nghe nói tiên đoán rất chính xác đột nhiên điên điên cuồng cuồng xông tới trước mặt thiên đế, nói thiên giới sắp diệt vong rồi! Mọi người đều không tin tưởng lời của hắn, kết quả không ngờ hắn lại tự đập đầu vào thềm ngọc chết ngay tại đó, khiến cả khánh điển tan trong không vui. Nhưng bắt đầu từ lúc đó, giữa chúng tiên thiên giới đã bắt đầu nghị luận xôn xao. Sau đó ba vị thần tiên cao cấp__ Vân Quân Họa Vân tiên, Thiên Minh Long đế, Hoa thần Tố La không biết vì nguyên nhân gì mà thường xuyên tụ tập bí mật, vì thế đã bị thiên đế hoài nghi, cuối cùng đều giáng chức bọn họ. Trong số thần tiên đều đồn thổi bọn họ có liên quan tới thần tiên đã tự tận tại khánh điển kia.

Chuyện này bình lặng từ đó, nhưng nghe nói Họa Vân tiên vì có dính líu tới Chú Ma của ma đạo, sau đó bị giáng chức liên tục, rồi bị lưu đày tới một nơi được gọi là Bích Hải Thương Đào cốc gì đó… bắt đầu từ lúc đó, thiên đế cũng trở nên rất kỳ quái, tính tình nóng nảy, thường xuyên không lên tảo triều, mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì…

Ác mộng chân chính bắt đầu là mười năm trước! Lúc đó đột nhiên phát sinh thiên chấn kịch liệt! Thiên giới bị phân làm hai! Chúng ta không kịp trở về thiên cung kết quả bị kết giới kỳ quái chặn ở bên ngoài! Mọi người đều mắc bệnh! Bắt đầu… biến thành quái vật… a a a a a a a a a a a a…” Hoan Ngọc nói tới đây thì đã bắt đầu tan vỡ tinh thần, thét lên chói tai.

“Vậy sao! Vậy chân tướng của sự việc là gì?!” Lãnh Tịnh tóm chặt lấy hắn hỏi.

“Ta không biết! Ta không biết! Ta chỉ biết chúng ta cực khổ lắm mới sống sót được! Phải không ngừng ăn thịt, nếu không thì sẽ giống như bọn họ! Ăn thịt thì có thể sống nhiều thêm một ngày! Ô ô ô… ta rất ghét ăn những thứ thịt chết đó… rất ghét…” Hư Ngọc khóc lớn.

Mà Lãnh Tịnh thì lại nhanh chóng chỉnh lý lại tất cả mọi việc một lần:

Thiên giới phát sinh dị biến sớm đã có tiên đoán, vị tiên đoán đó đã cảnh báo trước, nhưng không được thừa nhận mà tự sát, có lẽ hắn sớm đã tiên đoán được kết quả đáng sợ này.

Họa Vân tiên, Hoa thần, Long đế trước đó đều biết chuyện này, nhất định đã bí mật nghiên cứu đối sách, nhưng thiên đế xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà đã cách ly ba người.

Từ đó về sau, Họa Vân tiên có lẽ vì tìm phương pháp giải quyết nên tìm tới Chú Ma, một kẻ tinh thông nguyền rủa, gia hỏa đó từ đấy biết được chuyện dị biến, có lẽ vì ko muốn để bí mật bị lộ nhằm trục lợi trong đó, hắn đã hạ một lời nguyền rủa xưa cũ không thể tiết lộ với Họa Vân tiên và tất cả những người biết chuyện. Đây có lẽ chính là lời nguyền mà đông hải Thương Liệt đã nói. Thương Liệt vốn thân là thành viên của xà thần tộc, nhất định có liên quan đến chuyện này!

Nghĩ tới đây, Lãnh Tịnh lại hỏi một câu: “Vị tiên đoán đã tự sát đó tên là gì?”

Hư Ngọc nức nở nói: “Người đó… ân… hình như là… của xà thần tộc…”

“Cho nên xà thần tộc mới gặp phải họa diệt tộc!!” Lãnh Tịnh kinh ngạc kêu ra tiếng, thì ra đây chính là câu đố xà thần tộc diệt tộc__ Chú Ma dụ hoặc Thương Liệt, nhờ đó đạt được mục đích hủy diệt bí mật!

Vậy sau đó, xem ra Long đế và Hoa thần đều không thành công ngăn cản dị biến, thiên giới vẫn đã bùng lên tai nạn dị biến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.