Dung Thụy Thiên xách túi quýt và đào, túi đào trong tay nặng trình trịch như ngàn cân, hằn thật chặt lên tay hắn một vết ngấn màu đỏ, còn chưa đi ra khỏi khu hoa quả, trong lòng bàn tay đều ẩm ướt, ngực cũng ra một tầng mồ hôi, hắn thở hồng hộc quay lại thì không thấy thân ảnh Tịch Nhạ Hoài đâu, nghĩ rằng có lẽ y chờ hắn ngoài cửa, thế là dù cho người có đầy mồ hôi nhưng hắn vẫn không ngừng lại nghỉ ngơi.
Không biết đi được bao lâu thì cảm thấy chung quanh ầm ầm đến nỗi làm cho người ta phải khó chịu, đèn chân không trên trần cũng cùng lúc lắc lư, lắc đến nỗi làm cho đầu Dung Thụy Thiên có chút choáng váng, vậy nên đã dựa vào kệ hàng hóa bên cạnh.
Trong nháy mắt, đào trong túi nilon lăn lông lốc ra đất, vô số người dừng lại nhìn mấy trái đào lăn loạn thất bát tao trên đất, có trốn có kêu, vẻ mặt đều khó chịu, thuận tiện đem ánh mắt đặt lên trên người Dung Thụy Thiên, vừa nhìn đến dung mạo của hắn thì liền hiện ra vẻ ghét bỏ.
“Ai nha, cô nhìn hắn kìa, cô nhìn hắn kìa, thật sự là dọa người!”.
” Một người đàn ông keo kiệt như vậy, không phải chỉ có vài trái đào thôi sao, có đáng giá để lần mò tìm nhặt trong đám người hay không!”
” Thật sự là chán ghét, còn chặn giữa đường, vốn dĩ đường đi đã chật rồi, hiện tại thì khỏi chen chân luôn!”.
Dung Thụy Thiên vừa vội vừa quẫn, mấy trái đào kia đã trả tiền rồi, nếu không nhặt lên thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-thuc/68811/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.