Tịch Nhạ Hoài đến trước cửa sổ sát đất, lẳng lặng nhìn Dung Thụy Thiên, Dung Thụy Thiên đứng trên ghế cao, cố sức lau cửa sổ thủy tinh. Tay áo hắn xắn tới khuỷu tay, có thể nhìn thấy rõ ràng tay hắn, cánh tay màu đồng rắn chắc toát ra hương vị của người đàn ông thành thục. Ánh mắt y men theo cánh tay nhìn về phía bờ vai hắn, từ bả vai dọc theo đường cong thắt lưng tinh tế cực kỳ thon thả, khi giơ cánh tay lên lau kiếng thì bả vai hơi hơi lộ ra, có thể thấy được đường cong cơ thể rõ ràng lại tao nhã, chỉ nhìn bóng dáng thôi liền cảm thấy thật không tồi.
Chỉ là hắn luôn đem thân thể bọc lại trong chiếc sơ mi màu đen âm trầm, ngoại trừ màu đen thì dường như không còn loại quần áo khác, ngay cả khuôn mặt đều bị chiếc mũ màu đen che khuất đi phân nửa, chỉ có thể nhìn đến cằm của hắn cùng đôi môi cánh hoa.
Cằm hắn đầy đặn, đôi môi mỏng mang màu sắc khêu gợi, một người đàn ông mà có đôi môi cánh hoa tươi hồng như thế, nhìn trong mắt đàn ông khác đều có cảm giác riêng biệt….
Làn tóc đen mềm mại của hắn xõa tung, dịu ngoan rũ xuống, không cần nghĩ nhiều cũng biết lông mi của hắn cũng bị sợi tóc che khuất, nếu vén những sợi tóc che đi khuôn mặt của hắn, sẽ nhìn thấy các vết sẹo khủng bố, những vết sẹo này tựa hồ đã theo hắn thật lâu….
“Mặt của anh trời sinh chính là như vậy sao?” Tịch Nhạ Hoài nhìn không chuyển mắt vào Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-thuc/68808/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.