Tân Đồ Hiên khẳng định nâng cằm lên: “Đúng vậy”, biết được tối hôm qua hắn đóng thế vai, làm ông chủ chẳng lẽ khao một chút cũng không được.
” Nhưng hắn không cảm kích, nếu hắn có thể khéo đưa đẩy như Tịch Nhạ Hoài thì tốt rồi ” Tô Nhiên không nhẫn nại cười nói.
” Đúng vậy” Dung Thụy Thiên tính tình rất ngạo, không thích y quan tâm thông cảm.
” Nghe nói Tịch Nhạ Hoài cùng Hoàn Á sắp hết hạn hợp đồng, sao anh không mời Tịch Nhạ Hoài đến công ty chúng ta?” lấy địa vị của Tịch Nhạ Hoài bây giờ, vô số công ty muốn kí kết với y, công ty bọn họ cũng không ngoại lệ.
” Y hiện tại có phòng làm việc cùng đoàn đội hậu trường của riêng mình, hoàn toàn có thể một mình đảm đương, huống chi nếu không có sự cất nhắc và hậu thuẫn của Hoàn Á thì y cũng vẫn còn có nhiều cơ hội rất tốt, không lâu nữa y sẽ rời đi Hoàn Á”.
” Vậy không phải thật đáng tiếc?” Tô Nhiên vẻ mặt tiếc nuối, Tân Đồ Hiên kiến thức rộng rãi, thủ đoạn lại cao, biết trước kia ở Hoàn Á thì Tịch Nhạ Hoài đã là tổng giám, chính y hiện giờ cũng đã có công ty truyền thông riêng cho mình, cứ việc anh ấy không có quan hệ với Tịch Nhạ Hoài nhưng đại khái cũng hiểu tính tình y, mà anh ấy lại nói như vậy thì đã biết hoàn toàn không có cơ hội.
Tân Đồ Hiên nhìn thoáng qua khuôn mặt anh tuấn của hắn, lại cúi đầu ký văn kiện trước mặt: “Không có cái gì đáng tiếc”.
“Sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-thuc/68806/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.