Chúng ta luôn tin tưởng vào sự tồn tại của tình yêu chân chính, vì tình yêu mà nguyện ý hy sinh tất cả những gì mình có, có thể chúng ta sẽ vì tình yêu mà phải thừa nhận thống khổ tột cùng, nhưng vẫn không thể nào quên được việc nó mang đến hạnh phúc cùng với một viễn cảnh tốt đẹp.
Tịch Nhạ Hoài ôm lấy Dung Thụy Thiên, hơi thở trên người hắn ấm áp lại nhẹ nhàng khoan khoái, giống như ao hồ sâu thẳm sau những ngày mưa, chứa đựng sự địu dàng đậm sâu, hơi thở dịu dàng ấy bao bọc lấy y, khiến cho đôi mắt Tịch Nhạ Hoài lại đỏ lên, không nghĩ tới y vẫn còn có thể được ôm lấy hắn như vậy, cảm xúc vốn bình tĩnh trong lúc nhất thời lại trở nên kích động, y gắt gao ôm lấy Dung Thụy Thiên, dù có làm sao cũng không nguyện buông ra hắn.
Trong tiếng sấm rền vang, cơn mưa mãnh liệt vẫn còn đang cọ rửa thành thị, Tịch Nhạ Hoài không biết chính mình về nhà như thế nào, chỉ là lúc mở cửa liền theo bản năng nhìn qua chỗ Kiều đứng lúc nãy, nơi đó không có ai, vắng vẻ, giống như chưa từng có người nào xuất hiện trong phòng khách.
Dung Thụy Thiên đi lấy khăn mặt ấm áp, cẩn thận lau mồ hôi trên trán y cùng với vết máu trên tay, băng bó vết thương cho y, lại vào phòng bếp pha cho y một ly cà phê. Trong toàn bộ quá trình đó, bọn họ đều không nói chuyện, giống như không muốn phá hư không khí yên lặng này.
Tịch Nhạ Hoài nhìn Dung Thụy Thiên trước mặt, hắn im lặng, dịu dàng, mặc kệ đối mặt với sự tình gì cũng đều thành thục ổn trọng, chỉ là khi nhìn đến bàn tay bị thương của y, trong đôi con ngươi màu hổ phách kia mới dâng lên sự đau lòng, chủ động đánh vỡ cục diện lặng yên giữa bọn họ:” Tối hôm qua anh đi đâu?”
” Anh ở biệt thự Tĩnh Bảo An” Tịch Nhạ Hoài ánh mắt sáng quắc nhìn Dung Thụy Thiên, nhìn thấy đôi mắt tiều tụy của Dung Thụy Thiên, biết được hai ngày này hắn cũng ngủ không ngon, thoạt nhìn thật sự để ý đến y.
” Ít nhất anh cũng phải trả lời điện thoại của tôi”.
” Em lo lắng cho anh thế sao?” đôi mắt Tịch Nhạ Hoài bỗng nhiên lóe sáng tựa như những ngôi sao trên bầu trời.
” Tôi thực lo lắng cho anh, tối hôm qua tôi không nên đề cập đến chuyện của Kiều” Dung Thụy Thiên nói thật lòng, không có Tịch Nhạ Hoài bên người, chỉ còn lại cô độc cùng bất lực, hắn không muốn mất đi y.
Tịch Nhạ Hoài nhẹ nhàng vỗ vai Dung Thụy Thiên:” Anh để ý em, em ba lần bốn lượt phiền não vì Kiều, lại giấu anh liên hệ với cậu ta, điều này khiến cho anh rất thống khổ”.
” Hai ngày anh không trở về này, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi không muốn bởi vì chuyện của cậu ấy mà ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta, thế là gửi tin nhắn muốn anh trở về” Dung Thụy Thiên giọng nói chua xót:” Tôi lại không nghĩ tới anh sẽ giúp Kiều”.
” Bởi vì em mở miệng nhờ anh nên anh không có cách nào cự tuyệt” Tịch Nhạ Hoài hơi hơi cười khổ:” Anh là để ý thái độ của em, sợ em còn thích Kiều, còn muốn dây dưa không rõ với cậu ta”.
Dung Thụy Thiên không hề do dự phản bác:” Tôi không có thích cậu ấy” bạn bè gặp nạn, trong điều kiện năng lực có hạn, hắn muốn nghĩ hết sức giúp cho cậy ấy, nhưng lại không khéo khiến cho Tịch Nhạ Hoài hiểu lầm quan hệ của bọn họ.
” Vậy sao đêm nay cậu ta còn mặc quần áo của em?” Tịch Nhạ Hoài nhíu mày, mất hứng nhìn Dung Thụy Thiên, hiển nhiên vẫn là thực để ý chuyện mới vừa rồi, bởi vì chuyện này mà khiến y rơi vào một đầm lầy ác mộng.
” Cậu ấy mắc mưa, toàn thân đều ướt đẫm” Dung Thụy Thiên không biết Kiều sẽ vì việc thuận lợi được phóng thích mà tìm đến hắn cảm ơn, cũng không biết Tịch Nhạ Hoài sẽ đúng lúc trở về, khi nhìn thấy hắn thì hắn lại đang bị vây trong cục diện xấu hổ thế này.
” Nhìn thấy Kiều tới tìm em như vậy, chẳng lẽ em không động lòng sao?” Tịch Nhạ Hoài vẫn truy hỏi đến cùng, quyết định đêm nay phải hỏi chuyện cho rõ ràng, dù sao Kiều lại tìm tới cửa, không thể không phòng.
Dung Thụy Thiên có chút nóng nảy, hắn bắt lấy quần áo Tịch Nhạ Hoài, cố lấy tất cả dũng khí nói với y:” Tôi thích anh, rất thích anh, sẽ không có tình cảm đối với Kiều, xin anh hãy tin tưởng tấm lòng của tôi”.
Tịch Nhạ Hoài yên lặng nhìn Dung Thụy Thiên, vẻ mặt nở rộ ngọn lửa như hoa yêu, đây là lần đầu tiên Dung Thụy Thiên bày tỏ lòng mình với y, trong lúc nhất thời, trong lòng tất cả đều bị sự ngọt ngào xâm chiếm, kiềm lòng không được ôm chặt hắn:” Em không thể gạt anh”.
” Tôi sẽ không lừa anh ” Dung Thụy Thiên tựa vào ***g ngực rộng lớn và vững chải của y, bấy giờ mới thực sự cảm nhận được thế nào là sợ hãi, sợ y sẽ thực sự bỏ đi không quay trở lại, hắn vươn tay ôm Tịch Nhạ Hoài, hôn lên đôi môi cánh hoa của y:” Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng rời khỏi tôi”.
Tịch Nhạ Hoài nhìn Dung Thụy Thiên, trong đôi đồng tử xanh thẳm dâng tràn dục vọng, y gắt gao ôm lấy Dung Thụy Thiên, lực ôm rất mạnh, giống như muốn ôm hắn dung nhập vào cơ thể mình vậy.
Y làm sâu sắc nụ hôn này, không nhẹ nhàng như tơ liễu giống Dung Thụy Thiên, y hôn vừa thô lỗ vừa hung ác, giống như một con sói đói bụng đã lâu, một tay kiềm chặt thắt lưng Dung Thụy Thiên, một tay nắm chặt mặt hắn, ngậm lấy môi hắn, có chút dùng sức cắn hắn, mút vào đến nỗi môi hắn như muốn run lên.
Chiếc lưỡi ướt át linh hoạt tách môi hắn ra, đảo qua gốc lưỡi, quấn lấy lưỡi hắn, nhiệt tình dây dưa, tùy ý khuấy lộng, bao hàm một tình yêu sâu đậm cùng với hơi thở ***.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]