Đèn đỏ sáng.
Tịch Nhạ Hoài nhìn Dung Thụy Thiên đang im lặng, Dung Thụy Thiên quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ ấy, trong đôi con ngươi màu hổ phách toát ra sự hâm mộ không thể che giấu được: “Mẹ của anh, bà thật hạnh phúc” dù cho lúc trước thực khổ….
” Bà không có gì để hâm mộ, em sống với anh, anh sẽ cho em rất nhiều hạnh phúc” Tịch Nhạ Hoài cười nâng tay lên, xoa xoa tóc đen của Dung Thụy Thiên, trong động tác của y tràn ngập vô hạn trìu mến, đôi tay với khớp xương rõ ràng kia, trắng nõn lại thon dài, tản ra hương vị ấm áp của mặt trời.
Rõ ràng mình lớn tuổi hơn so với y, nhưng lại có cảm giác bị Tịch Nhạ Hoài cho là con nít mà đau mà yêu, Dung Thụy Thiên bắt lấy tay y, Tịch Nhạ Hoài dịu dàng cười với hắn, theo phản xạ cầm lấy bàn tay hắn.
Tuy rằng thời tiết khô nóng vô cùng nhưng ngón tay Tịch Nhạ Hoài rất khô ráo, ấm áp, không có dấu vết mồ hôi, lộ ra một loại cảm giác tươi mát của thanh niên trẻ tuổi. Dung Thụy Thiên nhịn không được nhìn về phía sườn mặt y, nhìn sườn mặt xinh đẹp được tắm dưới ánh mặt trời sau buổi ban trưa, trong lòng xuất hiện cỗ tình cảm ấm áp như dòng suối.
Người cho hắn cảm giác như vậy chỉ có y, ngay cả Kiều dịu ngoan chọc người trìu mến cũng so ra kém địa vị của Tịch Nhạ Hoài trong lòng hắn, ngón tay ấm áp của y, ***g ngực rộng lớn, cùng với hơi thở tràn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-thuc/2126342/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.