Hai ngày sau, xa phu nửa tin nửa ngờ mà đem cẩm khăn kia tới đại trạch của Đông Phương gia, hộ vệ gác cổng vừa thấy, đúng là của thiếu gia An Trữ mấy hôm trước không hiểu vì sao lại bỏ nhà trốn đi, lập tức đưa khăn đến cho đương gia nãi nãi. Đương gia nãi nãi nhìn thấy khăn, thì khẽ hừ một tiếng, phân phó đi xuống, hảo hảo thưởng cho vị xa phu kia. Sau đó bỏ khăn sang một chỗ, xem như không thấy. Đông Phương Lỗi vừa lúc cũng ở đó, khó tránh khỏi tò mò: “Nãi nãi, không phái người đưa khăn này cho Tam ca?”
Lão nãi nãi khoan thai uống trà: “Đưa cho nó làm cái gì? Nó không phải đi ra ngoài tìm người sao, vậy để cho nó chậm rãi tìm, hảo hảo tìm.”
Đông Phương Lỗi nghe vậy, ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại âm thầm nghĩ, hắc hắc, ai bảo ngươi bỏ mặc lại thương vụ cứ thế chạy đi!
“Bất quá, nếu An Trữ gặp phải nguy hiểm gì” Nghĩ như vậy, Đông Phương Lỗi còn nói.
“Hài tử kia không hiểu chuyện, đương nhiên cũng nên cho chút điểm giáo huấn để hắn ghi nhớ.” Lão nãi nãi nói.
“Thế nhưng….” Đông Phương Lỗi do dự.
Lão nãi nãi đặt chén trà xuống: “Lại nói tiếp, hài tử kia trời sinh phúc bạc mệnh đoản, cũng may bị người hủy dung, nên mới có thể được phúc trạch dài lâu, mệnh cũng có nhiều quý nhân tương trợ.”
Đông Phương Lỗi gật đầu: “Lão nãi nãi là bảo ta không cần lo lắng?”
“Đâu chỉ là không cần lo lắng, hài tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-thu-ngu-phu/2072490/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.