Chương trước
Chương sau
Uyển Nương trợn to hai tròng mắt, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Nàng chưa từng nghe qua có người nói nàng "Không hề ngu ngốc", chỉ là thiếu "Tự tin".
Cảm giác hạnh phúc cùng vui sướng dâng lên, hóa thành nước mắt rơi ở lông mi.
"Gia thật sự cảm thấy tiện thiếp không ngu ngốc sao?"
Kích động nghẹn ngào làm giọng nàng hơi khàn, hàm chứa vô vàn sự xúc động.
Mỗi cái nháy mắt của nàng đều làm những giọt nước mắt phát sáng, lấp lánh theo, đôi mắt ấy giống như những ngôi sao trong trời đêm, một nét đẹp mỹ lệ không nói lên lời.
"Nếu là người vụng về thì làm sao có thể may ra những đường may tinh tế thế được."
Hắn cố tình bình đạm giọng nói, không hùa theo cảm xúc phấn khởi của nàng, không muốn cảm xúc chính mình bị nàng nhìn thấy, mặc dù, hắn đã động tâm vì nàng.
"Cảm ơn gia."
Nàng vui vẻ nhấp môi, đời này nàng chưa từng vui vẻ như vậy.
"Tiện thiếp thật may mắn khi được bán cho gia, gia thật là tốt...... Là người đối xử tốt nhất với thiếp."
Người đối xử tốt nhất?
Thạch Thương Tiều ngực nổi lên một tràng xúc động, cười to.
"Ngươi thật là ngốc, chỉ một câu đã thu mua được ngươi rồi." Hắn cười nói.
"Sao lại nói là thu mua?" Uyển Nương khó hiểu. "Thu mua không phải đều dùng vàng bạc bảo vật sao?"
"Vậy nếu người khác cho ngươi vàng bạc thì ngươi liền bán sao?"
Hắn mắt nháy không rõ hỏi.
"Tiện thiếp ngu xuẩn, tiện thiếp không hiểu." Nàng hoang mang nhìn hắn, " Mạng thiếp không phải đã sớm thuộc về gia sao? Còn có thể bán cho ai?"
Thạch Thương Tiều khóe môi nhếch một chút, ngữ khí lại là lộ ra một chút không vui, "Cái miệng nhỏ này cũng thật là biết nói."
"Tiện thiếp chỗ nào nói sai rồi sao?"
Uyển Nương kinh sợ nhìn cảm xúc đột nhiên chuyển biến của Thạch Thương Tiều.
Nàng chưa nói sai, hắn chỉ là cố ý biểu hiện ra cảm xúc không vui, làm nàng im lặng chút, để tránh nàng lại mắt nhìn mũi mũi nhìn giày không nói gì.
Mặc dù, hắn thích nàng nói chuyện, nói những chuyện về hắn.
Hắn chưa đáp lại làm nàng thấp thỏm, lại cho nàng một cái hôn, nhẹ nhàng lưu luyến, thay phiên liếm láp trên dưới hai mảnh môi, lại đem đầu lưỡi tiến vào miệng nàng.
"Ngô ân......"
Uyển Nương không tự chủ được nhắm hai mắt, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp, tay nhỏ nắm chặt ống tay áo, rõ ràng tay hắn chưa đụng chạm đến thân mình, chỗ sâu trong bụng nhỏ t lại thoáng nổi lên một trận tê dại, ở hoa huy*t chấn động.
"Đem quần áo của ta cởi." Hắn thấp giọng mệnh lệnh.
"Dạ."
Kéo ra đai lưng, đem quần áo trong ngoài đều biến mất, lộ ra một thân hình tinh tráng.
Nàng chưa từng nhìn kỹ qua thân thể Thạch Thương Tiều, rốt cuộc trước kia phần lớn là trực tiếp bị đè ở trên giường thao, thậm chí là đưa lưng về phía hắn, hôm nay vào thời điểm cởi áo, nàng mới phát hiện trên người hắn có một vài vết sẹo, trên ngực, cánh tay đều có.
Đôi tay hắn chạm qua cũng có vết sẹo, nàng mới nghĩ định đặt câu hỏi, bàn tay trắng bỗng dưng bị nắm chặt, Thạch Thương Tiều biểu tình trở nên lạnh thấu xương, nàng lập tức hiểu không thể hỏi, liền nhắm chặt miệng.
Chính là vết sẹo đó làm nàng đau lòng, khẳng định là bị thương không bôi thuốc mới để lại vết sẹo to như vậy, tựa như ma đốm trên mặt nàng giống nhau.
Nàng cúi người, hôn lên vết sẹo dữ tợn.
Thạch Thương Tiều nhíu nhíu mày, đuôi mắt chuyển động, vốn định quát nàng bảo ngưng lại nhưng lại thôi.
Khi nàng hôn vết sẹo dữ tợn đó thì cảm giác tức giận lúc đầu đã không còn, thay vào đó hắn lại có loại cảm giác được an ủi.
Hắn không hiểu loại cảm giác này từ đâu đến, nhưng hắn theo bản năng bài xích loại cảm giác này, bỗng chốc đem người kéo ra, áp lên giường.
Nam nhân trừng đôi mắt về phía Uyển Nương.
Lại là nàng làm sai chăng?
Nàng đúng thật là vụng về mà, mặc dù hắn tốt bụng nói nàng không ngu ngốc, nhưng nàng chính là ngốc đến nỗi chọc hắn tức giận.
"Xin lỗi." Nước mắt nàng chảy xuống. "Ta về sau sẽ không tái phạm......"
Ngực đột nhiên nổi lên kim đâm.
Mày rậm cau có, thế nhưng hắn lại cảm thấy hối hận.
"Được rồi, đừng khóc." Hắn thô lỗ lau sạch những giọt nước không đẹp trên mặt nàng, thật khó có thể lau hết nước mắt. "Không ai nói ngươi sai."
Ngữ khí có chút hung hăng, nhưng Uyển Nương lại ngoài dự đoán không cảm thấy sợ hãi.
"Gia không tức giận?"
"Không giận ngươi."
"Vậy gia giận cái gì?" Uyển Nương tò mò.
"Thật đúng là được voi đòi tiên, vậy ngươi muốn ta giận cái gì?"
Nàng nhấp môi, giây lát lại hỏi, "Sẹo làm sao lại bị vậy?"
"Đừng hỏi."
"Dạ" Đáp ứng rồi, lại vẫn là nhịn không được nói, "Tiện thiếp chỉ là nhìn đau lòng, nếu là tiện thiếp lúc ấy ở bên người gia chăm sóc, nhất quyết sẽ không để lại sẹo như vậy."
Thạch Thương Tiều khẽ hừ một tiếng.
Người xấu thiếp này ngày thường nhát gan đến mức dũng khí vâng vâng dạ dạ cũng không dám nói, vậy mà mới cho nàng ta cơ hội nói chuyện cái là đã to gan nói nhiều như vậy rồi.
"Tiện thiếp nghe nói, có loại thuốc mỡ có thể làm hết sẹo, hay gia mua để dùng đi?"
"Sẹo này ta sẽ không trị."
Hắn sẽ để nó lại trên người, luôn luôn nhớ kỹ, Thạch gia những người đó đã từng đối xử với hắn ra sao.
"Vì sao?"
"Đừng hỏi."
"Dạ"
"Ngươi đêm nay thật nhiều lời."
"Tiện thiếp không dám nữa." Uyển nương ngoan ngoãn ngậm miệng.
"Ngươi thật sự là không dám sao."
Đêm đã khuya, hắn muốn dùng nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.