Khi Uyển Nương tỉnh lại đã là canh ba giờ Mùi, thời gian cơm trưa đều đã qua. Nàng khởi động thân mình đến mệt mỏi ngồi dậy, mở chăn ra phát hiện hạ thân là một mảnh lầy lội, tức khắc nàng thẹn thùng đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Chăn cùng khăn trải giường hôm qua đều đã bị biến dạng. Nhưng nếu bị bọn nha hoàn kia thấy, không biết các nàng muốn nói thứ gì nữa? Nói không chừng lại muốn trào phúng nàng. Da mặt nàng mỏng, vậy nên nàng nghĩ hay là nhân lúc Tiểu Lan các nàng chưa thấy thì đi thay một cái mới, chỉ là chăn màn gối đệm mới không biết để ở chỗ nào nhỉ, hay là ở căn phòng kho phía sau? Thời điểm nàng đang buồn rầu suy nghĩ, đột nhiên có bóng người chiếu vào mành giường, tiếp theo một tiếng người dò hỏi truyền đến: "Di nương, người tỉnh chưa?" Thanh âm này nghe có điểm xa lạ, không giống như là giọng của ba nha hoàn kia. "Tỉnh, tỉnh rồi." Uyển Nương vội vàng đem chăn kéo lên che lấp dấu vết hoan ái. Mành giường bị kéo ra, một gương mặt xa lạ xuất hiện ở trong tầm mắt nàng. Nàng hoảng sợ, "Ngươi, ngươi là ai?" "Di nương, nô tỳ là người đến thay thế ba người nha hoàn trước, là nha hoàn mới của người." Đối phương nhếch môi cười, lúm đồng tiền hồn nhiên, thoạt nhìn rất đáng yêu. Nàng cùng một nữ tử xa lạ khác kéo mành giường ra, vòng vào sợi dây cột, cột vào hai bên trụ giường. "Di nương, nô tỳ là Tiểu Diệp, đây là Tiểu Quả cùng Tiểu Hoa, về sau ba nha hoàn chúng tôi sẽ là nha hoàn hầu hạ người." Ba người cùng nhau hành lễ với Uyển Nương. Ba người nha hoàn này trừ Tiểu Hoa, hai người còn lại so với Uyển Nương không sai biệt lắm, đã quá hai mươi. Ba người dung mạo giản dị, không giống Tiểu Lan các nàng có chút ít ngoại hình, Tiểu Diệp thân hình tương đối mảnh mai, mặt mượt mà, khi cười rộ lên có hai cái má lúm đồng tiền, rất đáng yêu. "Vậy Tiểu Lan các nàng đâu? Trở về hầu hạ gia sao?" Uyển Nương nhớ rõ Tiểu Lan vốn là nha hoàn bên người Thạch Thương Thiều, sau bị Ngô tổng quản điều đến đây hầu hạ nàng. "Các nàng ba người đều đã phạm tội, đã trở thành thô sử nha đầu." Tiểu Diệp trả lời. "Phạm tội gì?" Uyển Nương kinh ngạc hỏi. Như thế nào nàng ngủ một giấc thì mọi thứ lại thay đổi nhanh như vậy "Tội ăn cắp ạ." "Ăn cắp?" Uyển Nương hai mắt trừng lớn. "Đúng vậy," Tiểu Hoa xen mồm, "Gia thật tốt, ba người đó trộm đồ vật của di nương mà chỉ bị biến thành thô sử nha đầu, nếu là nô tỳ nô tỳ sẽ trực tiếp đuổi ra ngoài" "Cái gì mà là ngươi chứ?" Tiểu Diệp liếc mắt lườm Tiểu Hoa một cái, "Ngươi là cọng hành cọng tỏi, sao dám cùng gia so sánh." "Ta chỉ là bênh vực kẻ yếu thôi, làm gì mà ngươi mắng ta?" Tiểu Hoa ủy khuất dẩu miệng. "Lời này ngươi ra ngoài nói cho gia cùng Ngô tổng quản xem đi, còn không phải bị đánh đến chết sao?" Tiểu Hoa lúc này mới nhận ra tình thế nghiêm trọng của vấn đề, phun lưỡi ra, ngoan ngoãn câm miệng. "Ta có đồ vật gì có thể trộm?" Uyển Nương khó hiểu. Nàng hai tay trống trơn, một văn tiền đều không có. "Bánh ngọt ạ." Tiểu Diệp nói, "Các nàng ăn vụng bánh ngọt của di nương" "Bánh ngọt?" Uyển Nương càng khó hiểu, "Như thế nào ăn cái bánh ngọt đã bị biến thành thô sử nha đầu?" "Di nương người trước đây không biết sau khi Vương Đại Hải đánh người liền nhận kết cục gì sao? Các nàng ăn cắp chính là bánh ngọt của di nương!" "Tiểu Hoa!" Tiểu Diệp trực tiếp tàn nhẫn trừng mắt nhìn Tiểu Hoa." Ngươi còn nói nữa ta sẽ trực tiếp cáo trạng ngươi với Trần cô cô. "Ai, Tiểu Diệp tỷ tỷ, ngươi tha cho ta, là do ta lắm miệng, để ta tự vả miệng mình." Tiểu Hoa "Bạch bạch bạch" tự đánh vào mặt mình, lực đạo nhẹ từ từ, đánh vài cái rồi thôi. Uyển Nương thấy các nàng một đáp một xướng, cùng với tướng thanh làm nàng nhịn không được bật cười. Hai nha hoàn này ở chung dường như cũng rất tốt. "Các ngươi nói xong chưa? Di nương ở trên giường đợi, để các ngươi nói chuyện phiếm sao?" Tiểu Quả hoành mắt liếc hai người một cái. "Không sao," Uyển Nương cười xua tay, "Ta nghe các nàng nói chuyện rất thú vị." "Di nương, người là chủ tử của chúng ta, cũng không cần nhân từ với chúng ta quá đâu." "Ừ....." Uyển Nương gật đầu, cảm thấy nha hoàn này rất có uy nghiêm, theo bản năng cũng không dám phản bác lời nói của nàng. Tiểu Quả tiến lên, làm thế thủ, Tiểu Hoa lập tức bưng lên đặt trên ghế đôn chậu rửa mặt, Tiểu Diệp cầm chậu nước ấm đi vào, sau khi đổ vào chậu rửa mặt, liền đưa tới trước mặt Uyển Nương, trên thành chậu còn treo khăn lông. "Di nương, xin cho nô tỳ giúp người lau mình." Tiểu Quả đem khăn lông tẩm ướt, Tiểu Diệp duỗi tay lấy đi chăn trên người nàng. Trên thân hình lả lướt đầy đặn, có thể thấy được các vệt đỏ mãnh liệt, Uyển Nương đỏ bừng mặt, cúi đầu. Nhưng trừ bỏ Tiểu Hoa bởi vì kinh ngạc mà trương miệng lớn, hai người khác đều là bình thản ung dung, phảng phất sớm tập mãi thành thói quen. "Di nương dáng người cũng thật tốt a." Tiểu Hoa lẩm bẩm nói. Cúi đầu một chút nhìn chính mình, chỉ có thể thở dài. Đều đã qua mấy canh giờ, Uyển Nương đầu v* vẫn hồng diễm đĩnh kiều, hình dạng sưng to, có thể thấy được Thạch Thương Tiều lúc ấy hút lực mạnh như thế nào. "Gia dùng đến cũng thật tàn nhẫn." Thay chăn mới xong Tiểu Diệp cười nói, "Còn như vậy đi xuống, chắc không bao lâu liền được nghe tin tốt." "Nhanh chóng có tin tức tốt, đối với di nương cũng là chuyện tốt." Tiểu Quả đem khăn lông giúp Uyển nương chà lau thân mình. "Ta tự mình làm....." "Di nương, đây là chức trách của nô tỳ, người cũng đừng đoạt công việc của nô tỳ a." "Ừ...." Uyển nương vẫn là chỉ có thể ừ một tiếng. Tiểu Quả cẩn thận giúp Uyển nương chà lau thân mình, khi sát đến đầu v*, Uyển Nương thở hổn hển, cảm giác được có điểm đau. "Tiểu Diệp," Tiểu Quả quay đầu phân phó, "Đi theo Trần cô cô lấy dược cho di nương." Sau khi Lư cô cô bị khai trừ thì Trần cô cô lên thay thế, phụ trách quản sự nô tỳ, trước đây là chủ quản áo phòng. "Hẳn là không cần dùng tới dược đi?" Uyển Nương nghĩ thầm bất quá là có điểm đau mà thôi a, đợi lát nữa hẳn là sẽ tốt. "Di nương, nếu là gia buổi tối còn muốn người, ngươi sẽ rất khó chịu, khó chịu liền vô pháp hầu hạ gia tốt được, gia nếu không tận hứng, tương lai đối với người sẽ không tốt." Tiểu Quả tận tình khuyên bảo. "Được....." Uyển Nương chỉ có thể gật đầu. "Ta lập tức quay lại." Khi Tiểu Diệp rời đi, không quên đem khăn trải giường dơ một khối mang đi. Khi Tiểu Quả giúp Uyển Nương chà lau hạ thân, bởi vì tư thế quan hệ, còn có tinh dịch trào ra ngoài. "Thật là đáng tiếc." Tiểu Quả đột nhiên nói. "Đáng tiếc gì vậy?" Uyển Nương tò mò hỏi. Làm nha hoàn chà lau chân tâm dơ bẩn, Uyển Nương thẹn thùng cực kỳ, càng đừng nói khi khăn lông kia đụng chạm đến tiểu hạch cùng tiểu huyệt, thế nhưng sẽ có nhè nhẹ khoái cảm len lỏi, nàng thật muốn lấy chăn che đi đầu mông, chính là chăn đã bị Tiểu Diệp mang đi, giờ cái che mặt đều không có. "Đây đều là bảo bối của gia, lưu nhiều như vậy lại ra ngoài." Tiểu Quả biên gần nói, "Nô tỳ lại tìm người làm đồ vật cho di nương, về sau lúc hành phòng xong, nhớ rõ tắc trụ, mông nâng lên, có thể giữ bao lâu thì bao lâu, sẽ gia tăng cơ hội thụ thai." Loại cách này, Uyển Nương thật đúng là lần đầu tiên nghe nói. Một bên Tiểu Hoa xem Uyển Nương vẻ mặt hoang mang, lại nhịn không được lắm miệng. "Tiểu Quả tỷ tỷ từng gả cho người, còn sinh hài tử, chính là trượng phu mất sớm, công công (cha chồng) lại muốn nhúng chàm nàng, nàng vô tình đã bị bà bà ( mẹ chồng) đuổi ra ngoài, Tiểu Quả tỷ tỷ không quen người để dựa vào, mới đến nhờ nô tỳ. Cho nên sự việc sinh hài tử hỏi Tiểu Quả tỷ tỷ là được rồi." "Tiểu Hoa, ngươi lại lắm miệng." "Đây lại không phải bí mật."Tiểu Hoa vểnh lên không cho là đúng miệng. "Nguyên lai ngươi đã là mẫu thân." Uyển Nương kinh ngạc. Khó trách cử chỉ dáng vẻ cùng hai người khác chính là bất đồng. Sát khi lau sát thân mình cho Uyển Nương, Tiểu Quả đến tủ quần áo cầm xiêm y ra tới. Bên trong chỉ có hai bộ xiêm y.Đến nỗi yếm vẫn là Uyển Nương từ nhà mang đến, không chỉ có giặt đến trắng, còn vải dệt thô ráp, Tiểu Quả thấy mày lại là vừa nhíu. "Di nương, nếu người cho phép, nô tỳ từ từ đi bên ngoài cắt vải trở về giúp người làm yếm." Nàng lắc đầu nói, "Yếm này sẽ làm nam nhân ghét bỏ." "Chính là cắt vải sẽ tốn tiền đi? Ta không có tiền đâu." Uyển nương mặt mang bối rối. "Sao người lại không có tiền chứ?" Tiểu Hoa buồn bực, "Phòng thu chi đầu tháng đều sẽ cấp tiền tiêu hàng tháng a, di nương không phải vừa lúc khi đầu tháng tiến vào sao?" "Ta tối nay đi hỏi một chút Trần cô cô." Tiểu Quả không nhanh không chậm nói. "Ngượng ngùng lắm, như vậy sẽ phiền toái ngươi." Uyển Nương cảm thấy chính mình thật vô dụng, ngây ngốc một cái, gì cũng đều không hiểu, còn muốn dựa vào người khác nữa. "Đây là bổn phận của nô tỳ, di nương không cần cảm thấy ngượng ngùng." Sau khi Tiểu Quả giúp Uyển Nương đổi quần áo, lùi một bước, lắc đầu. "Lại sao vậy?" Tiểu Hoa hỏi. "Lấy kim chỉ với kéo tới, quần áo này cần sửa." Tiểu Quả phân phó cho Tiểu Hoa nói. "Ta coi rất vừa người a." Uyển Nương nhìn trang phục trên người, không hiểu là có vấn đề nào. Quần áo này bởi vì là chế tạo gấp gáp, không có thêu gì đa dạng, thập phần mộc mạc, nhưng là kiểu dáng nhu hòa, điển nhã hào phóng. "Vị trí quần áo nhiêù chỗ quá chật." Sau khi Tiểu Hoa lấy kim chỉ tới, Tiểu Quả lập tức động thủ sửa lại vị trí dưới nách, đem chỗ này thấp đi, như thế cổ áo liền có thể hở đến càng sâu, lộ ra một chút tích ở bả vai, hình dạng xương quai xanh duyên dáng, như thâm hác nhũ mương càng là như ẩn như hiện, là nam nhân khẳng định đều phải ngắm đến vài lần "Oa ——" Tiểu Hoa phát ra âm thanh tán thưởng, "Ta nếu là gia khẳng định lập tức đem di nương phác gục, ăn sạch sẽ." "Lại nói bậy" Tiểu Quả trừng Tiểu Hoa l một cái sau nói. "Hiện liền kém yếm, ta sẽ đi tìm Trần cô cô. Tiểu Hoa, di nương liền giao cho ngươi, ta sẽ tiện đường thỉnh phòng bếp nấu vài thứ lại đây, di nương khẳng định là đói bụng." "Tốt, có ta ở đây ngươi yên tâm." Tiểu Hoa tự tin tràn đầy vỗ ngực. Tiểu Quả quay đầu một cái ánh mắt không quá tín nhiệm. Nhưng là Tiểu Diệp không ở đây, phải tạm thời giao cho Tiểu Hoa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]