Chương trước
Chương sau
Editor: Sweet

Sân bay.

Bàng Cùng Hiên vẫn có chút mờ mịt, hắn không biết vì sao mình lại ở chỗ này. À, đúng rồi, Tần Duyệt nói hắn bây giờ còn rất nguy hiểm, vì không để liên lụy đến người chung quanh, Tần Duyệt muốn dẫn hắn sang Anh quốc.

Lúc Tần Duyệt nói ra những lời này vẻ mặt rất khó coi, nhìn không giống anh ta chút nào.

Bàng Cùng Hiên không biết có phải mình đang trong tình thế nguy hiểm như Tần Duyệt nói hay không, lúc hắn vừa thốt ra câu không muốn, Tần Duyệt bừng bừng lửa giận, Bàng Cùng Hiên bây giờ mới chợt nghĩ, Tần Duyệt từ trước tới nay không bao giờ ép buộc hắn làm chuyện cả.

Vì vẻ mặt Tần Duyệt chưa từng nghiêm túc và kiên quyết đến thế, Bàng Cùng Hiên không dám trái lời anh ta nữa. Bác sĩ chỉ có lần đầu là đến chăm sóc vết thương cho hắn, sau đó thì không còn thấy nữa, hỏi Tần Duyệt, anh ta nói rằng bác sĩ có việc bận..

Chẳng lẽ những ai có dây mơ rễ má hiện tại với hắn đều bị liên lụy hết rồi sao?

Nhưng vì cớ gì…… Đường Mạnh vì cớ gì phải đối xử như thế với hắn? Bàng Cùng Hiên cố gắng hồi tưởng bản thân xem có phải đã đắc tội qua với Đường Mạnh hay không, nhưng làm cách nào cũng nghĩ không ra. Hắn không có lấy thứ gì của Đường Mạnh, cũng không có bạn gái xinh đẹp như Trần Nghệ Gia khiến người khác đố kỵ, ngay cả hồi trung học đi theo Đường Mạnh một cách đặc biệt đến thế cũng là do Đường Mạnh yêu cầu hắn thôi.

Tần Duyệt không chịu giải thích nhiều với hắn, chỉ bắt ép hắn phải phục tùng theo sự sắp đặt, bằng không người bên cạnh hắn sẽ còn gặp nguy hiểm.

Tần Duyệt không nói, Bàng Cùng Hiên chỉ có thể không ngừng đem những việc có liên quan đến Đường Mạnh điểm lại, lăn qua lộn lại suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Hắn còn chưa kịp nghĩ thông suốt, việc xin visa đã xong xuôi, trường học cũng do Tần Duyệt chọn, Bàng Cùng Hiên nghĩ đến mức đầu đều đau, không nghĩ nữa.

Bàng Cùng Hiên muốn liên lạc với đám Tiểu Cửu, bản thân đột nhiên biến mất, hắn rất sợ bọn họ lo lắng, Tiểu Cửu có lẽ vẫn còn giận, nhưng Lương Mama và Tiểu Mập thì không, bọn họ nhất định đang tìm mình khắp nơi

Tần Duyệt tâm tình vẫn chưa ổn, cho nên lúc Bàng Cùng Hiên yêu cầu như vậy, anh chỉ đáp lại một câu,“Tôi sẽ phái người thông báo.”

Bàng Cùng Hiên sau khi hồi phục thương thế tỉnh lại ở căn phòng này, rất nhanh liền phát hiện, Tần Duyệt và hắn không được ra khỏi cửa, tự do hoàn toàn bị hạn chế. Tần Duyệt trở nên cực kì nóng nảy, thường xuyên đập này đập nọ, này nọ đập xong rồi thì tìm đến mấy con manocanh trông như đám vệ sĩ mà đánh đấm.

Bàng Cùng Hiên vẫn không rõ ràng lắm rốt cuộc đây là loại tình huống gì, nhưng ắt hẳn rất nghiêm trọng, tuy rằng hắn vẫn mơ hồ…..

Ngày làm thủ tục đăng ký này, Bàng Cùng Hiên không ngờ tới có thể gặp mụ mụ ở sân bay

Bàng mụ mụ không giống Bàng Cùng Hiên phút chốc hai mắt đều đỏ, chỉ cười cười sờ sờ đầu của hắn,“Nước ngoài không giống như trong nước, Tần Duyệt sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi.”

Bàng Cùng Hiên cúi thấp đầu, cổ họng nghẹn ngào cơ hồ nói không ra lời, hắn muốn nói với mụ mụ rằng hắn chịu ủy khuất và sợ hãi, còn có việc hiện giờ không hiểu vì sao phải đi Anh quốc chung với Tần Duyệt, còn có….. Bốn chú vệ sĩ đi cùng.

Hắn rất sợ, rất sợ.

Nhưng mà mụ mụ dường như không để ý chút nào, cũng không biết Tần Duyệt đã nói gì với bà.Tần Duyệt rõ ràng nói hắn hễ liên can đến ai là người đó nguy hiểm, vậy tại sao anh ta lại không nói cho mụ mụ mình biết?

“Đi ra nước ngoài rèn luyện cũng tốt, con là con trai mà.”

Bàng Cùng Hiên cúi thấp đầu cố gắng đem nước mắt nuốt vào trong, ngẩng đầu,“Tỷ tỷ đâu?” Hắn cũng rất muốn gặp chị mình.

“…… Nó có chuyện quan trọng, cho nên không thể tới nhưng chờ sau khi con đến Anh quốc thì sẽ gọi điện cho con ngay.”

Mụ mụ ánh mắt dao động không ngừng, Bàng Cùng Hiên biết bà nói dối. Tỷ tỷ đến bây giờ còn không có việc làm, mỗi ngày ngủ thẳng đến tận giữa trưa mới dậy, có đôi khi tụ tập cùng các bạn bè đi du lịch, Bàng Cùng Hiên chưa thấy có chuyện gì gọi là quan trọng với nàng cả.

“Nga, con sẽ gọi điện thoại trở về.”

“Bé ngoan.”

Tần Duyệt đứng một bên nhìn thật lâu. Bàng Cùng Hiên gần đây lời nói càng ít lại, luôn miên man suy nghĩ, cho nên anh muốn trước khi làm thủ tục thì cho người nhà đến gặp cậu ấy. Gia gia vì anh nên hành động “Phóng khoáng” tặng mấy phần hậu lễ cho mụ mụ Bàng Cùng Hiên, bà ta lập tức đồng ý chuyện để cho Bàng Cùng Hiên xuất ngoại du học, dù sao Tần gia sẽ gánh vác toàn bộ chi phí.

Tần Duyệt không ghét mụ mụ Bàng Cùng Hiên, bà ta so với một số kẻ giả vờ mực thước thì thẳng thắng hơn nhiều

“Đến lúc đi rồi.”

Nghe được lời nói của Tần Duyệt, Bàng mụ mụ xoay qua cười rạng rỡ với Tần Duyệt,“Tiểu Hiên nhà chúng tôi xin nhờ cậu chiếu cố.”

Tần Duyệt gật gật đầu, lấy tay kéo một Bàng Cùng Hiên không chút nguyện ý nặng nề hướng về cổng đăng ký.

Bàng Cùng Hiên đi rất chậm, nhưng không có quay đầu nhìn mụ mụ hắn, Tần Duyệt cũng di chuyển tốc độ chậm phối hợp cùng hắn.

Bàng Cùng Hiên đột nhiên mở miệng,“Tần Duyệt, mụ mụ của cậu đâu?”

“Sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này?”

Tần Duyệt không rõ vì sao Bàng Cùng Hiên lại nhắc đến chuyện này, mà Bàng Cùng Hiên cũng không rõ vì sao Tần Duyệt lại không đề cập tới

“Nhưng mà, tôi cũng chưa thấy có người tới tiễn cậu”

“Cũng đâu còn là con nít.” Tần Duyệt nhíu mày, Bàng Cùng Hiên đây là lần đầu tiên xa nhà, hơn nữa tính cách hắn yếu đuối như vậy, Tần Duyệt sợ hắn lo lắng nên mới để người nhà đến tiễn.

“Nhưng chúng ta sắp đi đến nơi xa xôi như vậy.”

Xa sao?

“Đều ở chung trên trái đất.”

Tần Duyệt hôm nay tâm tình không tồi, không biết có phải vì cuối cùng đã có thể rời khỏi phạm vi căn phòng kia không.

“Đi qua Anh quốc sao?”

Tần Duyệt gật đầu. Bàng cùng hiên nói rất nhiều lộ ra sự bất an của hắn, Tần Duyệt cũng không cảm thấy phiền.

“Chúng ta sẽ đi bao lâu?” Tần Duyệt cước bộ chợt ngừng, “Đường Mạnh lúc nào mới chịu buông tha ta?”

Tần Duyệt quay đầu lại, hai mắt thẳng tắp nhìn Bàng Cùng Hiên, nhìn đến mức lông tơ của hắn đều dựng lên mới nói,“Có ta ở đây, sẽ không để cho ngươi chịu ủy khuất lần nữa, tin tưởng ta, được không?”

Bàng Cùng Hiên bị vẻ mặt thật sự nghiêm túc cùng ngữ khí của Tần Duyệt khiến cho trái tim không hiểu vì sao đập nhanh hơn, mặt cũng nong nóng,dù cho hắn có phải đến một quốc gia xa xôi để lánh nạn, tựa hồ cũng không còn mấy đáng sợ.

—————————————–

8 năm sau

Sân bay.

Bàng cùng hiên vội vàng tranh lấy hành lý với vị ca ca trợ thủ kế bên lại còn phải đề phòng cái kẻ cao 1m9, mang kính mát to cực suất này quấy rầy nữa chứ.

“Leo, đừng như vậy, tôi phải về nhà.”

“Còn chưa mà, tôi đưa em về.”

“Không cần, tôi không muốn chung một chỗ với anh”

Leo khẽ cắn một cái lên mặt Bàng Cùng Hiên,“Cưng à, em nói như vậy anh sẽ giận đó.”

“A……” Bàng cùng hiên vội vàng bảo vệ mặt mình, phòng ngừa lại bị cắn. Hắn cũng mang kính mát kiểu dáng y chang như vậy,Leo sao có thể trước một cặp mắt kính bự tổ chảng như thế mà tìm được mẩu da thịt của hắn để cắn chứ?

“Ngoan, tôi đưa em đi, nếu em trở về vẫn còn khỏe, buổi tối chúng ta cùng nhau đến khách sạn.”

Bàng Cùng Hiên lắc đầu,“Tôi không muốn đi chung với anh, anh rất chói mắt.”

“Đây là khen ngợi sao? Bảo bối.”

“Là thế đó, anh rất đẹp trai, tôi ở một bên cũng phải biết xấu hổ.”

Leo chậc chậc hai cái, vươn ngón trỏ nâng cằm bàng cùng hiên,“Ở trong mắt anh, không có gì sánh được với em, Sweetheart, không từng nghe nói rằng tình nhân trong mắt hóa Tây Thi sao?”

Bàng Cùng Hiên không thể cục cựa chỉ đành nhìn chăm chăm nói, “Bên ngoài chắc chắn có rất nhiều giới truyền thông chờ anh, hơn nữa Tần Duyệt nhất định tới đón tôi.”

Nghe được tên kẻ thù truyền kiếp,Leo cao hứng bĩu môi.

“Anh ấy sẽ mất hứng, anh ấy không biết anh theo giúp tôi về nước.”

“Vậy nói cho hắn đi, sẵn tiện nói với hắn tối nay em không về.”

Bàng Cùng Hiên lắc đầu,“Anh là ngôi sao, rất nhiều người vây xung quanh anh,rất không tự do, hơn nữa tôi còn muốn đi gặp bằng hữu.”

“À, là cái tên thầy giáo xinh đẹp kia.”

Bàng Cùng Hiên mỉm cười gật đầu, “Còn có hai người khác nữa, lần này trở về nhất định phải tìm bọn họ tụ họp.”

“Được rồi, tuy rằng thật không tình nguyện…… Buổi tối nhớ gọi điện thoại cho anh.”

Bàng Cùng Hiên tiếp nhận hành lý của mình, nhanh chóng theo hướng cửa xuất chạy ra ngoài, phía sau nổi lên một mảnh thanh âm ầm ĩ, hắn không cần ngoảnh đầu cũng biết Leo đã bị vây cứng.

Đẹp trai thì vĩnh viễn cũng sẽ bắt mắt người, cho dù mấy kẻ bọn họ muốn dùng cách nào để che giấu ánh sáng của mình thì cũng đều hoài công.

Leo là ngôi sao bẩm sinh, vẻ đẹp lai Á Âu của cậu ấy thu hút tất cả mọi người, thể hình như người mẫu lại càng làm cho không ít nam thanh nữ tú hai mắt sáng rực, Bàng Cùng Hiên thích nhất là ánh mắt màu xanh của cậu ấy, tuy rằng thường xuyên có vẻ rất gian xảo.

Tần Duyệt cũng đẹp trai, cho dù lẫn trong đám người Bàng Cùng Hiên chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra anh ta.

“Cám ơn cậu tới đón tôi.”

Tần Duyệt tiếp nhận đống hành lý không chút tương xứng với vóc người của Bàng Cùng Hiên, ánh mắt khẽ liếc về phía người anh em họ đang khốn khổ chạy nạn giữa một đống máy ảnh, microphone, và đầu người,một câu cũng không thèm nói, xách lấy hành lý của Bàng Cùng Hiên rồi đi ra ngoài.

Chỉ cần có chuyện liên hệ đến Leo là Tần Duyệt đều nổi điên, nhưng lần này so với những lần khác vừa chạm mặt đả đánh nhau thì tốt hơn rất nhiều rồi.

Bàng Cùng Hiên thở dài, chạy chậm đuổi theo sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.