Tiết Quân Lương gật đầu, lại đưa tay sờ sờ cổ, khụ một tiếng, nói: “Khương Dụ a, ngươi dâng trà cho Trấn Cương hầu, Đằng khanh và cô đi đổi kiện y phục.”
Khương Dụ nghe y nói vậy, mới chú ý dấu vết trên cổ Tiết vương, trong lòng càng kêu khổ, tiểu hầu gia không dám đối chọi Tiết vương, chẳng lẽ lại không dám phân cao thấp với nô tài sao, thật sự là xui xẻo.
Tiết Quân Lương biết Khương Dụ có thể xử lý, liền vui vẻ dẫn Đằng Vân tới nội điện, thời điểm thay y phục không thể thiếu chiếm chút tiện nghi, tuy Đằng Vân gần như bách chiến bách thắng trên sa trường, nhưng ở phương diện này thì hoàn toàn thất bại.
Bên này Tiết Quân Lương cảm thấy mỹ mãn, bên kia Tiết Ngọc đã đợi hơn nửa canh giờ, trà cũng uống ba chén, giờ nhìn thấy trà liền muốn ói ra.
Tiết Quân Lương đổi xong y phục mới cười nói với Đằng Vân: “Đi thôi, chúng ta đi gặp Tiết Ngọc.”
Đằng Vân trù trừ một chút, nói: “Chỉ sợ không ổn, vi thần vẫn là…”
Tiết Quân Lương lại đánh gãy lời hắn: “Cô bảo Tiết Ngọc đệ bài tử tiến cung là nói việc tư, ngươi đi cũng không sao.”
Hai người đi tới noãn các mới sai người thỉnh Tiết Ngọc lại đây, Khương Dụ thấy có người đến, rốt cục nhẹ nhàng thở ra, ông thực sợ Tiết Ngọc phát giận, đập vỡ chén trà.
Tiết Ngọc biết Tiết Quân Lương cố ý, khẳng định muốn mài mòn nhuệ khí của mình, lập tức nghiêm mặt theo cung nhân tới noãn các.
Tiết Quân Lương thấy Tiết Ngọc tiến vào, ôn hòa cười nói: “Ngươi đã đến rồi, Khương Dụ dọn chỗ.”
Y nói xong, hướng về phía Đằng Vân nói: “Đến đây ngồi.” Nói xong vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình.
Đằng Vân cúi đầu nói: “Vi thần không dám.”
Tiết Quân Lương đột nhiên cười một tiếng, nói: “A không dám? Ngươi vừa rồi còn cắn ta một cái, khi đó làm sao dám?”
Mặt Đằng Vân lập tức nóng lên, theo bản năng ngẩng đầu trừng Tiết Quân Lương một cái.
Tiết Quân Lương bị Đằng Vân trừng, trong lòng còn rất vui vẻ, Tiết Ngọc nhìn bọn hắn liếc mắt đưa tình, cơn tức vọt lên đỉnh đầu, nhưng không thể biểu lộ ra, chỉ có thể khụ một tiếng, ý bảo mình còn ở đây.
Tiết Quân Lương làm bộ giật mình, nói: “Trấn Cương hầu đợi lâu, vừa rồi cô quên mất.”
“Đây là thần đệ phải làm.”
“A…”
Tiết Quân Lương trầm ngâm một tiếng, lại cười nói: “Đúng rồi, Trấn Cương hầu tiến cung có chuyện gì quan trọng vậy?”
Tiết Ngọc một hơi nghẹn tại ngực, nuốt cũng nuốt không trôi, phun cũng phun không được, thẳng đến mức hắn muốn tát hỏa, nhưng vẫn cung kính nói: “Bệ hạ bận rộn nhiều việc, nhất định là quên, vừa rồi là bệ hạ bảo thần đệ đệ bài tử tiến cung.”
“Thật không?” Tiết Quân Lương hướng Khương Dụ hỏi một tiếng.
Khương Dụ đành phải cười làm lành: “Bẩm bệ hạ… Phải.”
Tiết Quân Lương lấy tay nhu nhu huyệt thái dương, tựa hồ đang suy nghĩ, nói: “Hình như đúng là cô gọi ngươi tiến cung… A, cô nghĩ ra rồi, thật sự là dễ quên… Cô muốn nghe trong lòng ngươi nói gì.”
“Trong lòng nói?”
Tiết Ngọc cả kinh, cười nói: “Thần đệ ngu dốt, thật sự không rõ ý bệ hạ.”
Tiết Quân Lương thu ý cười, nói: “Cô còn nhớ rõ, ngươi nhỏ hơn cô rất nhiều, đúng không?”
Tiết Ngọc gật đầu, “Đúng, thần đệ là nhỏ nhất, hiển nhiên nhỏ hơn bệ hạ rất nhiều.”
Tiết Quân Lương lại nói: “Từ nhỏ ngươi liền thông minh lanh lợi, tiên hoàng rất yêu thương ngươi, chúng huynh đệ cũng nhường nhịn ngươi, cô cũng hiểu ngươi thông minh có đảm lược có quyết đoán, còn trẻ đã lãnh binh xuất chinh, chắc chắn học hỏi được nhiều điều a.”
Tiết Ngọc nghe y nói loạn, không biết y đang bày quỷ kế gì, đành phải cười cười gật đầu.
“Cô thực coi trọng nhân tài như Lang Tĩnh, bất quá Lang Tĩnh vẫn luôn trung tâm với ngươi, cô cũng không thể cưỡng cầu, có đúng không? Cô từng hỏi Lang Tĩnh, nếu lúc ấy người cứu Lang Tĩnh không phải ngươi mà là cô, vậy y có trung tâm với cô như thế không, ngươi đoán Lang Tĩnh nói thế nào? Y nói hết thảy đều là duyên phận, bởi vì Tiết Ngọc ngươi trọng tình trọng nghĩa, cho nên mới cảm động được người có tâm địa sắt đá như Lang Tĩnh, mà cô không được, cô có thể dùng người thì không nghi ngờ người, nhưng chắc chắn sẽ không ban tín nhiệm… Lời Lang Tĩnh nói thực đúng, quả thật là như vậy.”
Tiết Ngọc không nói gì, hắn không biết mình nên nói gì mới tốt.
Tiết Quân Lương tiếp tục nói: “Cô nói nhiều như vậy, là muốn nói cho mọi người nghe một chút, tuy rất nhiều người nhìn cô không vừa mắt, cảm thấy cô ngu ngốc hay tàn bạo, thậm chí bọn họ từng phản loạn, nhưng chỉ cần có thể sống sót, cô sẽ không tuyệt đường của bọn họ, tuy rằng làm một quân chủ có thể không cho bất kì ai sự tín nhiệm, nhưng cô có thể làm được là dùng người thì không nghi ngờ người… Đây là lời trong lòng cô nói, vậy ngươi thì sao?”
Y nói xong, nghiêng đầu nhìn Đằng Vân, cười nói: “Suýt nữa quên, quả thật có một người như vậy, là cô muốn giao cho tín nhiệm, đương nhiên, cũng muốn thu được tín nhiệm tương đương.”
Đằng Vân không dám nhìn Tiết Quân Lương, nhưng hắn có thể cảm giác được ánh mắt Tiết Quân Lương chăm chú nhìn mình, trên tay bỗng nhiên nóng lên, thế nhưng bị Tiết Quân Lương nhẹ nhàng cầm.
Đằng Vân vội vàng ngẩng đầu nhìn Tiết Ngọc, Tiết Ngọc cúi đầu, tựa hồ đang suy nghĩ, hiển nhiên không chú ý hành động của Tiết Quân Lương.
Tiết Ngọc nửa ngày không lên tiếng, Tiết Quân Lương cười nói: “Thế nào? Lời cô nói khiến người suy nghĩ sâu xa thế sao, Trấn Cương hầu thực sự muốn gì, cô nói xong, nên đến phiên ngươi nói.”
Tiết Ngọc dừng một chút, mới nói: “Nếu bệ hạ muốn lời nói trong lòng, thần đệ tự nhiên phụng bồi, nhưng thỉnh bệ hạ cho lui cung nhân, để tránh thần đệ nói gì đó không dễ nghe, khiến ngoại nhân chê cười.”
Tiết Quân Lương phất phất tay, Khương Dụ liền dẫn cung nhân lui xuống, Đằng Vân muốn lui ra, lại bị Tiết Quân Lương bắt lấy, cười nói: “Đằng khanh đi đâu, ngươi còn là ngoại nhân sao?”
Đằng Vân bị y nắm tay, tựa hồ cảm thấy ngón tay nóng bỏng, bình thường y nói thực đứng đắn, nhưng vì sao luôn luôn cợt nhả với mình, Đằng Vân cực kỳ không thích ứng.
Đành phải ngồi xuống một lần nữa.
Lúc này Tiết Ngọc mới nói: “Chính như bệ hạ nói, thần đệ vừa sinh ra đã được tiên hoàng và các huynh đệ yêu thương, có thể nói hai mươi năm không có gì không hài lòng, duy độc thần đệ không phục bệ hạ, luận tài trí hiểu biết, thần đệ không hề kém bệ hạ, lại bởi vì quá nhỏ, thiếu kinh nghiệm, bệ hạ mới có thể lên ngai vàng, mà thần đệ cả đời là tướng quân trấn biên, thần đệ không phục.”
Y nói chuyện không có cảm xúc gì, cũng không nhìn Tiết Quân Lương, tựa hồ không phải đang nói với Tiết Quân Lương, Đằng Vân liền nhìn sắc mặt Tiết Quân Lương, trong lòng căng thẳng.
Tiết Ngọc tiếp tục nói: “Thần đệ vẫn luôn không phục, từ khi Lang Tĩnh trở thành thực khách của thần đệ, cũng thường xuyên khuyên nhủ thần đệ, thời cơ vẫn chưa tới, thần đệ luôn nghĩ, khi nào mới có thể thành thục, khi nào mới có thể nắm chắc, hiện giờ cũng hiểu được lời Lang Tĩnh, có lẽ ý của y là cả đời cũng không thành thục. Thần đệ tự cao, nhưng không muốn là ếch ngồi đáy giếng, mặc dù bội phục tài trí và thủ đoạn của bệ hạ, nhưng vẫn cứ không phục… Bệ hạ có biết tại sao không? Bởi vì bệ hạ không cần thân tình, thần đệ cũng là nhất mạch của tiên hoàng, thần đệ tình nguyện chết, cũng không muốn giao tôn nghiêm của mình cho bệ hạ, để bệ hạ tùy tiện giày xéo. Có lẽ bệ hạ cảm thấy không giết một phản tặc là ân đức, khắp thiên hạ đều phải nhớ rõ ân đức của ngài, nhưng đối với thần đệ mà nói, chỉ có càng oán hận, cả đời bệ hạ cũng không biết, bị giam trong phòng tối, một cái cửa sổ cũng không có, là cỡ nào tuyệt vọng.”
Tiết Quân Lương cũng không sinh khí, ngữ khí thực bình tĩnh, nói: “Cho nên… Hiện tại chúng ta nói thẳng, ngươi có bất mãn oán hận gì, cứ việc nói ra, đương nhiên, nếu trong khả năng của cô, đều nói quân vương đứng trên vạn người, nhưng có những việc cô không thể làm được, tỷ như ngôi vị hoàng đế, tỷ như binh quyền…”
Tiết Ngọc nói: “Thần đệ không dám hy vọng xa vời, chỉ mong bệ hạ có thể rút hết thám tử, cho thần đệ tôn nghiêm.”
Tiết Quân Lương gật đầu, cười nói: “Cứ như vậy sao?”
“Cứ như vậy, “
Tiết Quân Lương nói: “Xem ra ngươi hy vọng không nhiều… Từ ngày mai trở về triều đi.”
Tiết Ngọc sửng sốt một chút, rốt cục trên mặt có chút biến hóa, tựa hồ là kích động, lại có chút ẩn nhẫn, nói: “Tạ bệ hạ.”
Tiết Quân Lương nói: “Không cần cảm tạ ta, muốn tạ phải đi tạ Lang Tĩnh, y trung tâm với ngươi, ngay cả cô đều thực cảm động, hy vọng ngươi và Lang Tĩnh có thể cùng nhau nguyện trung thành vì Tiết quốc, tài năng của các ngươi, cô đều thấy rõ.”
Tiết Ngọc tạ ân, không bao lâu liền lui xuống.
Lúc này Tiết Quân Lương ngang nhiên cầm tay Đằng Vân, cười nói: “Thế nào?”
Đằng Vân nói: “Ý bệ hạ là, chuyện du thuyết Trấn Cương hầu sao?”
Tiết Quân Lương nắm tay hắn lên, đặt bên môi hôn một cái, cười nói: “Đúng vậy.”
“Bệ hạ liền khẳng định, Trấn Cương hầu không lừa dối sao?”
“Khẳng định.”
Tiết Quân Lương ngừng một chút rồi nói: “Tiết Ngọc không có tâm tư này, nếu hắn muốn lừa dối, ngày ấy phản loạn, hắn đã sớm ngồi lên vương vị của Tiết quốc, Tiết Ngọc tính tình nóng nảy, lại dễ dàng cảm động, cho nên mới thu phục được Lang Tĩnh, cho nên mới mới cho ta cơ hội lợi dụng.”
Đằng Vân trầm mặc một chút, lập tức nói: “Hôm nay bệ hạ nói nhiều lắm.”
Tiết Quân Lương cười nói: “Sợ cái gì, hiện tại chỉ có ngươi và ta, lại không có người ngoài… Chẳng lẽ Đằng khanh xem ta là ngoại nhân sao? Chẳng phải rất đả thương tâm người.”
Đằng Vân nhìn biểu tình ai oán của y, nhịn không được run rẩy, quân vương luôn cao cao tại thượng thực không thích hợp với vẻ mặt này.
Tiết Quân Lương đột nhiên nhớ tới cái gì đó, liền nói: “Ngày mai chỉ hôn cho Tiết Trường Kính, sẽ thu binh quyền, ta nghĩ thật lâu nên đem binh quyền này cho ai, tựa hồ ai cũng không thỏa đáng, hôm nay thẳng thắn với Tiết Ngọc, cũng nên cho hắn một chút ngon ngọt mới được, liền đem một phần binh quyền cho hắn, nhưng ta lại lo lắng, nên muốn để Đằng khanh và Tiết Ngọc cùng nhau chưởng quản binh quyền của Chính An hầu, ý Đằng khanh thế nào?”
Đằng Vân nói: “Tuy thu binh quyền của Chính An hầu rất dễ dàng, nhưng muốn tướng sĩ phục tùng, chỉ sợ khó.”
“Cho nên mới muốn phái Đằng khanh ra ngựa, không phải sao?”
Nói đến chỗ này lại tạm dừng một chút, như đang hoài niệm, Tiết Quân Lương nhớ đến chuyện trước kia, phong tư của Đằng Vân trên chiến trường, nhịn không được cười nói: “Giao chuyện này cho ngươi, ta yên tâm nhất, bất quá, ta cũng tin tưởng ngươi có thể trấn được Tiết Ngọc.”
“Vâng… Vi thần nhất định không nhục mệnh.”
Tiết Quân Lương cười nói: “Ngươi theo ta không cần câu thúc như vậy, có lẽ bây giờ ngươi chưa thể buông cảnh giác, bất quá ta có thể khẳng định, đó cũng là chuyện sớm muộn…”
Dù sao ở trên đời này, không có ai giống Tiết Quân Lương, để Đằng Vân chân chính bộc lộ tài năng khát vọng của mình, cũng không ai giống y, tín nhiệm trọng dụng Đằng Vân như vậy.
“Ngươi đừng nhìn binh quyền của Chính An hầu không lớn, tất cả đều là tinh binh trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tuy tướng sĩ không dễ thu phục, nhưng một khi thu phục được sẽ thề sống chết trung thành…”
Tiết Quân Lương nói: “Đúng rồi, ta giao ba huynh đệ Hà thị cho ngươi, giúp ngươi huấn luyện tinh binh, dù sao ba người bọn họ cũng là người lăn lộn sa trường, ít nhiều cũng có kinh nghiệm.”
Đằng Vân nói: “Chỉ sợ… Chỉ sợ thái tử sẽ không thả ba người kia, không phải hiện nay ba huynh đệ Hạ thị đều đảm nhiệm chức vụ trong cung thái tử sao.”
Tiết Quân Lương cười nói: “Tiểu tử Tiết Bội thích bắt nạt kẻ yếu, ngươi trị nó một chút, nó liền phục tùng.”
“Thái tử kỳ thật trí tuệ lanh lợi, chính là tâm tính hài tử mà thôi, chờ lớn tuổi tự nhiên trầm ổn.”
Đằng Vân nói xong câu đó, chỉ thấy ý cười của Tiết Quân Lương càng đậm, hơn nữa vẻ mặt đầy thâm ý nhìn mình, nói: “Các ngươi liền một lòng nhanh vậy? Đằng khanh, ngươi tốt với thái tử như thế, ta ghen tị, sao giờ?”
“Bệ hạ…”
Đằng Vân bật người đứng dậy, thối lui sang một bên.
Tiết Quân Lương cũng không tiếp tục đùa hắn, chuyển biến tốt hẵng thu lưới mới có hiệu quả.
Ngày kế là ngày Tiết Quân Lương chỉ hôn cho Chính An hầu thế tử, quận chúa Phụng quốc đã sớm vào cung, tuy Tiết Trường Kính không muốn đón dâu, nhưng hoàng mệnh không thể trái, hơn nữa Tiết Trường Kính biết sớm muộn gì mình cũng phải thú nữ nhân.
Vì Đằng Vân là quý phi, ở hậu cung không ai có địa vị cao hơn hắn, hơn nữa Tiết Quân Lương đối hắn thực dụng tâm, tự nhiên cũng sẽ dự tiệc.
Đằng Vân nhìn tình cảnh này, bỗng nhiên nghĩ tới bộ dáng Đằng Thiển Y đến hòa thân, cũng là như vậy, bất luận Tiết Quân Lương và Phụng Minh, rốt cuộc ai anh minh, thì quốc gia và quốc gia chi gian đều thiếu nợ nhiều lắm.
Tiết Quân Lương ăn mặc rườm rà hơn thường ngày, tân nương tử đã chờ trong phòng, chỉ còn lại Tiết Trường Kính ở bên ngoài mời rượu.
Tiết Quân Lương nhìn Tiết Trường Kính uống đến đứng không vững, cười nói: “Trường Kính a, ngươi nhỏ tuổi hơn cô, cô luôn xem ngươi như thân đệ đệ mà đối đãi, hiện giờ ngươi cũng thành gia thất, cô yên tâm, sau khi trở về hảo hảo kế thừa tước vị của thúc phụ.”
Mục đích của Tiết Trường Kính đến kinh chính là thừa kế tước vị, nghe thế, hiển nhiên cao hứng, rốt cục hắn từ thế tử biến thành Hầu gia.
Tiết Quân Lương thấy vậy lại bày ra vẻ mặt khổ tư, nói: “Ai… Tuy Chính An hầu xa tại biên cương, nhưng cùng cô tình cảm thân hậu, hiện giờ hắn mất, cô thực khó chịu, luôn cảm thấy nên vì hắn làm gì đó, chỉ hôn cho Trường Kính mới miễn cưỡng được một việc, cô lại nghĩ một biện pháp…”
Y cười tủm tỉm nói tiếp: “Việc thứ hai cô có thể làm cho Chính An hầu là… Hảo hảo chiếu cố các nhi tử của hắn, cô nghe nói nhi tử của Chính An hầu khá đông, Trường Kính, ngươi có mấy huynh đệ?”
Tiết Trường Kính không rõ ý Tiết Quân Lương, còn ngây ngô nói: “Bẩm bệ hạ, bốn đệ đệ.”
“A… Như vậy, ” Tiết Quân Lương gật đầu nói: “Nếu Trường Kính thừa kế tước vị, cô cũng nên chiếu cố những người khác… Như vậy đi, không bằng cô phân binh quyền của Chính An hầu thành năm phân, mỗi huynh đệ các ngươi một phần, ý của ngươi thế nào?”
Tiết Trường Kính không chú ý nghe, hơn nữa uống nhiều rượu, đầu choáng váng, mới đầu còn ngây ngô cười, nhưng ngay lập tức sắc mặt liền trở nên không tốt, mở to mắt, khó có thể tin nhìn Tiết Quân Lương, nói: “Bệ hạ… Chuyện này…”
“Thế nào? Trường Kính cảm thấy có cái gì không ổn?”
Tiết Quân Lương tự tiếu phi tiếu nói: “Tiết quốc ta lấy nhân nghĩa hiếu làm đầu, giữa các huynh đệ phải hòa thuận, tổ tiên cũng từng ra luật định, phàm là người cùng tộc không được giết hại nhau, chúng ta là vãn bối, hiển nhiên nghe dạy bảo của tổ tiên, binh quyền là vật ngoài thân, chia sẻ cùng đệ đệ, chẳng lẽ không thể?”
Đằng Vân thấy vẻ mặt cáo già của Tiết Quân Lương, đem Tiết Trường Kính hù đến ngẩn người, nhịn không được muốn cười, liền phụ họa: “Nói vậy tân hầu gia là cao hứng đến hỏng mất.”
Tiết Quân Lương gật đầu nói: “Hôm nay là ngày lành, binh quyền gì đó rất sát khí, Trường Kính cũng không nên uống nhiều quá, nhanh đi bồi quận chúa thôi. Tân nương tử của ngươi chính là quận chúa Phụng quốc, ngàn vạn lần không nên chậm trễ.”
Tiết Trường Kính nghe xong càng đổ mồ hôi lạnh, cái này chính là vừa trắng trợn đoạt binh quyền của mình, vừa nhắc nhở mình, nếu chậm trễ quận chúa, đến lúc đó Phụng quốc tìm cơ hội khai chiến, liền trị tội mình!
Mọi người không uống bao nhiêu rượu, Tiết Quân Lương bảo Tiết Trường Kính tiến tân phòng, bên ngoài tân phòng có người xướng hỉ nhạc, bên trong có thị nữ hầu hạ Hầu gia và quận chúa uống lễ hợp cẩn rượu.
Tiết Quân Lương đã sớm phái người nghĩ tốt chiếu thư, mới vừa rồi nói qua chuyện chia quyền với Tiết Trường Kính, hiện tại lập tức sai người đem chiếu thư tới biên cương, không đợi Tiết Trường Kính trở về, cũng đã phân tốt binh quyền, nói thật ra, từ nay về sau Tiết Trường Kính chỉ là một Hầu gia hữu danh vô thực.
Tiết Quân Lương phái người suốt đêm khoái mã giao chiếu thư, chuyện này tạm thời lạc định, y uống chút rượu, đứng trong hoa viên hưởng gió, coi như sảng khoái, nhìn đến tiểu đình cách đó không xa, đột nhiên nghĩ đến tiệc rượu lần đó, chính mình thấy Đằng Vân ngủ ở đây, liền giả say bẫy hắn một phen.
Khi đó Tiết Quân Lương còn không biết, nguyên lai Đằng Anh chính là Đằng Vân, khi đó thầm nghĩ diệt trừ cái đinh trong mắt tài trí hơn người này, cũng không nghĩ quá nhiều, bây giờ tưởng tượng như vậy, nhất thời cảm thấy mình thông minh một đời, hồ đồ nhất thời.
Thời điểm Tiết Quân Lương truyền người đến đưa chiếu thư Đằng Vân liền trở về Vân Phượng cung, nhưng vì uống rượu có chút khô nóng, liền dạo hoa viên hứng gió, Thụy Tuyết theo phía sau, cười nói: “Chủ tử, đây không phải bệ hạ sao, khó trách bệ hạ dụng tâm với ngài như vậy, hẳn là chủ tử và bệ hạ tâm hữu linh tê.”
Đằng Vân muốn trách cứ nàng không nên nói lung tung, bất quá vừa nhấc đầu, liền thấy Tiết Quân Lương đứng trong tiểu đình, ngẩn người nhìn rào chắn, từa hồ đang suy nghĩ.
Đằng Vân không biết vì sao, trong đầu đột nhiên nhớ lại tình cảnh đêm đó, mình bị Tiết Quân Lương đặt ở dưới đất…
Hương rượu như bốc lên, khiến Đằng Vân thêm choáng váng, Thụy Tuyết nói: “Chủ tử không qua sao?”
Đằng Vân lắc đầu, “Có lẽ Tiết vương đang suy ngẫm, không cần qua quấy rầy.”
Hắn nói xong liền xoay người đi, chỗ này luôn khiến hắn nhớ tới chuyện quá mức xấu hổ.
Nhưng không ngờ Tiết Quân Lương thật sự giống như tâm hữu linh tê, hướng bên này nhìn qua, liếc mắt một cái liền thấy được Đằng Vân, lập tức cười nói: “Đằng khanh còn chưa quay về nghỉ ngơi?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]