Chương trước
Chương sau
Chờ Đằng Vân đi rồi, Lang Tĩnh mới nói: “Chủ thượng vẫn không tiếp thu giáo huấn, lần trước ăn mệt, hiện giờ muốn giẫm lên vết xe đổ.”

Tiết Ngọc không nhìn y, tự châm rượu, nói: “Giáo huấn? Ngươi xứng giáo huấn ta?”

“Lang mỗ cũng không dám giáo huấn chủ công.”

Tiết Ngọc nhẹ nhàng phất phất tay, nói: “Lang đại nhân không cần gọi ta là ‘Chủ công’ nữa, từ lúc ngươi ở Minh Thủy trở về, Tiết vương vừa không phạt ngươi, cũng không biếm ngươi, ở sở quân cơ càng vui vẻ, chúc mừng .”

Hắn nói xong, tựa hồ đột nhiên bị chọc giận, ném chén rượu xuống đất, trừng mắt nhìn Lang Tĩnh, nói: “Ngươi thực tự tại, bởi vì người Tiết Quân Lương giam không phải ngươi… Ngươi có biết cảm giác bị người nhốt trong phòng tối không, ngay một cánh cửa sổ cũng không có, rõ ràng là hoàng hoàng thân quốc thích, mà thị vệ nho nhỏ lại có thể cười nhạo ngươi, ném cơm xuống đất cho ngươi đến liếm.”

Rốt cuộc sắc mặc Lang Tĩnh thay đổi, “Chủ công…”

Tiết Ngọc lại đánh gãy lời y, nói: “Ta không muốn nhìn thấy ngươi, ta đi đường của ta, dù đầu rơi máu chảy ta cũng có tôn nghiêm của mình, Tiết Quân Lương nợ ta, sớm hay muộn phải đòi.”

Lang Tĩnh nửa ngày không nói gì, ngay lúc Tiết Ngọc tính đánh người, y mới mở miệng, “Chủ công cảm thấy, chính mình đi lên ngôi vị hoàng đế, có thể làm tốt hơn Tiết vương sao?”

Tiết Ngọc trừng y, “Ngươi có ý gì?”

Lang Tĩnh nói: “Mượn Phụng quốc mà nói, Phụng quốc cầu hòa, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra, không chừng một ngày kia bọn họ sẽ xé bỏ minh thư, Minh Thủy sẽ nhanh chóng khai chiến, chủ công muốn xử lý thế nào?”

Tiết Ngọc chỉ trừng y mà không nói lời nào, tơ máu trong mắt càng khiến hắn có vẻ tiều tụy.

Lang Tĩnh lại nói: “Thời gian Lang Tĩnh đi theo chủ công không ngắn, tự nhận là không có bất kì ai hiểu rõ chủ công hơn Lang mỗ, tính cách ngài vội vàng xao động, không thể che dấu hỉ giận, cũng không thích hợp làm vua của một nước.”

“A?”

Tiết Ngọc không giận phản cười, nói: “Ngươi rốt cục nói ra lời trong lòng?”

Lang Tĩnh nói: “Chủ công sinh khí, kỳ thật đều không phải là muốn làm vua, mà là nuốt không trôi khẩu khí này thôi, cần gì phải dùng dùng biện pháp tổn binh hao tướng.”

Tiết Ngọc hừ lạnh một tiếng, “Hóa ra lang đại nhân tới du thuyết, nhưng ta rất rõ ràng cách làm người của Tiết Quân Lương, y mặt ngoài thoải mái, kỳ thật căn bản không thể dung người, ngươi muốn ta kiến công lập nghiệp khiến Tiết Quân Lương thêm vài phần kính trọng? Chỉ sợ khi đó Tiết Quân Lương sẽ nghĩ cách để đoạt quyền của ta!”

Lang Tĩnh mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói: “Từ xưa đến nay dân tâm giả được thiên hạ, sở dĩ Tiết vương không động đến Đằng Nam hầu, là bởi vì y có thể được dân tâm, nếu quân vương uổng sát hiền sĩ, tất chiêu phản loạn.”

Tiết Ngọc không nói chuyện, nhưng từ sắc mặt cũng có thể nhìn ra được, hắn vẫn cảm thấy Lang Tĩnh đang du thuyết.

Lang Tĩnh không nói nhiều, xoay người muốn đi ra ngoài, trước khi bước qua cửa lại nói: “Có lẽ chủ công không tin Lang mỗ trung tâm, cũng có lẽ chủ công không thể nghe Lang mỗ khuyên nhủ, chẳng qua…”

Lang Tĩnh tựa hồ muốn nói gì đó, bất quá thanh âm quá nhỏ, Tiết Ngọc không nghe rõ, mà người nọ liền rời đi, Tiết Ngọc trừng mắt nhìn cánh cửa khép lại, ném hết cốc chén trên bàn cũng không thể giải hận.

Ngày kế vào triều sớm, chúng thần còn muốn thương thảo chuyện lập phi, chẳng qua một tấu chương phá vỡ sắp xếp của bọn họ, thúc phụ của Tiết Quân Lương – Chính An hầu qua đời.

Vừa lúc Tiết Quân Lương chưa nghĩ kĩ nên để Đằng Vân tại triều hay ở hậu cung tốt hơn, nương cơ hội này, danh chính ngôn thuận che miệng mọi người.

Tiết Quân Lương nói: “Tuy Chính An hầu không thường xuyên thượng kinh, nhưng cô luôn luôn kính trọng hắn, hiện giờ thúc phụ qua đời, việc này liền nói sau.”

Nếu nói Tiết Quân Lương và Chính An hầu tình cảm sâu đậm, tuyệt đối không có khả năng. Trong các huynh đệ của tiên hoàng Tiết quốc, chỉ còn lại một Chính An hầu, nguyên nhân hắn có thể sống đến hôm nay, kỳ thật rất đơn giản, Chính An hầu tay cầm binh quyền, hơn nữa làm người hòa khí, là một người hoà giải, chưa bao giờ tranh công, bởi vì hắn biết mình tranh không được.

Hiện giờ Chính An hầu qua đời, Tiết Quân Lương bắt đầu có ý niệm đoạt lại binh quyền trên tay hắn.

Tiết Quân Lương hạ triều, tìm vài người đến noãn các thương lượng chuyện này, ý của Tiết Quân Lương hiển nhiên là không động binh có thể đoạt lại binh quyền, dù sao hiện tại Phụng quốc như hổ rình mồi, nếu Tiết quốc nội chiến, nhất định Phụng Minh sẽ thừa dịp tiến công.

Tiết Hậu Dương ngẫm nghĩ một lát, nói: “Nhiều năm như vậy, Chính An hầu đã lập uy tín, thần đệ thấy qua quân đội của hắn, tuy nhân số không nhiều lắm, nhưng đúng là tinh binh, chỉ sợ hiện tại Chính An hầu qua đời, cũng khó đoạt được.”

Tiết Quân Lương gật gật đầu, Tiết Hậu Dương nói chính là băn khoăn của y, lúc Chính An hầu còn sống không tỏ ra kiêu căng, quan hệ thân thiết với tướng sĩ, rất có uy tín, nếu các tướng sĩ nhớ tình bằng hữu, không dễ đoạt lại binh quyền.

Tiết Quân Lương ngón trỏ gõ bàn, cười nói: “Ý Đằng khanh thế nào?”

Đằng Vân cúi đầu nói: “Bệ hạ muốn binh quyền, kỳ thật rất đơn giản. Tước vị của Chính An hầu là con trai trưởng thừa kế, bệ hạ viết thánh chỉ, ca ngợi các con của Chính An hầu, hơn nữa chia đều đất phong và quân đội của Chính An hầu cho bọn hắn, binh quyền phân tán, chẳng những không đủ gây sợ hãi, bệ hạ muốn thu thập liền dễ dàng.”

Tiết Quân Lương cười gật gật đầu, nói: “Đúng là biện pháp tốt, tháng sau thế tử sẽ vào kinh kế tục tước vị, vừa lúc khả thi.”

Y nói xong, Lang Tĩnh nói: “Vi thần nghe nói, mặc dù uy tín của Chính An hầu trong quân cực cao, thái độ lại thân thiết, chẳng qua nơi chốn lưu tình, hậu viện chướng khí mù mịt, nhi tử rất nhiều, tuy trưởng tử là ruột thịt, lại ham nam sắc. Bệ hạ có thể lợi dụng điểm này, thổ địa và binh quyền không cần chia đều, cố ý chia cho thế tử ít hơn, đem bức họa của thiên kim Phụng quốc cho thế tử, để thế tử chọn lựa kết làm tần tấn chi hảo. Thổ địa và binh quyền thiếu một phân, nhưng bệ hạ tự mình chỉ hôn, cũng coi như công bằng, bất quá chắc chắn trong lòng thế tử bất bình, oán hận các huynh đệ khác địa vị không cao bằng mình, lại nắm quyền to, khiến bọn họ tranh đấu gay gắt, bệ hạ cũng dễ ra tay.”

Tiết Quân Lương nghe xong cười một tiếng, nói: “Không hổ là Lang Tĩnh a.”

Mọi người thảo luận thêm một lúc, liền rời khỏi noãn các, Tiết Quân Lương muốn lưu Đằng Vân dùng bữa, nhưng Đằng Vân cố ý chối khéo, Tiết Quân Lương cũng không muốn ép buộc, đành phải thả Đằng Vân ra cung.

Ngược lại giữ Lang Tĩnh, Lang Tĩnh quỳ xuống, nói: “Bệ hạ, Lang Tĩnh có một yêu cầu quá đáng, thỉnh bệ hạ ân chuẩn.”

“A?”

Tiết Quân Lương tiện tay lật xem tấu chương trên bàn, nói: “Nếu là yêu cầu quá đáng, vậy đừng nói.”

Lang Tĩnh nói: “Vừa rồi bệ hạ cũng có thể nhìn ra, Đằng Nam hầu tài trí hơn người, dù nghĩ biện pháp cũng quang minh lỗi lạc, mà Lang Tĩnh tâm hẹp, chỉ biết ám toán, Lang Tĩnh là nịnh thần, bệ hạ muốn tranh đấu giành thiên hạ thủ giang sơn, tất không thể dùng nịnh thần.”

“Ngươi còn muốn chạy?”

Lang Tĩnh tháo quan mạo xuống, nói: “Cạnh bệ hạ nhân tài đông đúc, mặc dù Lang Tĩnh tự cao, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, xin bệ hạ khai ân, chấp thuận Lang Tĩnh từ quan hồi hương.”

Tiết Quân Lương lắc lắc đầu, nói: “Ngươi là thần tử kiểu gì, cô chưa bao giờ để ý, ngươi yên tâm, cô sẽ không thả ngươi đi, dù sao ngươi một bụng quỷ kế, thả ngươi tới chỗ nào, cô cũng không an tâm… Lang Tĩnh, nếu ngươi cố ý phải đi, cô cũng đành lấy Tiết Ngọc hạ đao, chính ngươi suy nghĩ suy nghĩ.”

Đằng Vân ra cung, vừa lúc Tiết Hậu Dương cùng hướng với hắn, liền đồng hành trở về, hai người cũng không có gì để nói, một đường im lặng.

Hai người đi tới phố thì thấy một công tử ăn mặc thật quý khí đang chạy theo một người khác, khiến người trên đường đều quay đầu nhìn, tựa như nhìn kẻ dở hơi.

Người bị công tử quý khí kia đuổi theo liền rẽ vào trà lâu, Tiết Hậu Dương nhìn, sắc mặt lập tức trầm xuống, bởi vì người bị quấn quít kia không phải ai khác, mà là Đằng tiên sinh nhà hắn.

Quý công tử kia nghiễm nhiên một bộ ăn chơi trác táng, vừa đuổi theo trêu đùa còn muốn động thủ động cước, bất quá chắc chắn công tử kia thấy Đằng Thường thân hình gầy yếu nên không sợ hãi, không nghĩ kỳ thật Đằng Thường cũng là người luyện võ.

Vốn trong lòng Đằng Vân còn có chút khúc mắc, hắn không hiểu vì sao hai nam nhân lại có loại tình cảm này, nhưng nhìn đến biểu tình của Tiết Hậu Dương, tựa hồ tâm cũng thả lỏng, xem ra Vạn Niên hầu thật lòng với Đằng Thường.

Tiết Hậu Dương nói với Đằng Vân: “Ta có việc đi trước một bước, Hầu gia cứ tự nhiên.”

Đằng Vân cười nói: “Hình như ta thấy được Đằng tiên sinh, dù sao cũng rảnh, cùng đi.”

Tiết Hậu Dương biết thân phận của Đằng Vân, nghĩ hắn cũng không có ác ý, hai người liền cùng nhau vào trà lâu.

Đằng Thường ngồi xuống một bàn trà, công tử ăn mặc xa hoa kia cũng ngồi bên cạnh, hắn nói chuyện rất lớn tiếng, Tiết Hậu Dương vừa vào cửa cũng có thể nghe thấy.

“Công tử ngươi uống trà một mình sao, thực không ý nghĩa, không bằng chúng ta tâm sự?”

Nói chuyện, còn ngả ngớn đặt tay lên vai Đằng Thường.

Động tác này kỳ thật cũng không có gì ngả ngớn, nhưng trong mắt Tiết Hậu Dương, chính là ngả ngớn đến cực điểm, Tiết Hậu Dương không thể nhịn được nữa, đi qua, cố ý đứng giữa hai người, nói: “Sao tiên sinh đi ra?”

Đằng Thường nhìn đến Tiết Hậu Dương cũng không kinh ngạc, cười nói: “Ta nghĩ ngươi sắp hạ triều, trong phủ cũng không có việc để làm, liền đi ra một chút.”

Tiết Hậu Dương vừa nghe, nhất thời tâm tình tốt, hóa ra Đằng tiên sinh cố ý tìm mình, tuy chỉ là chuyện nhỏ, bất quá Tiết Hậu Dương có thể cảm giác được, từ ngày hai người nói rõ với nhau, quan hệ của bọn họ thân thiết hơn rất nhiều, đây quả thực là chuyện Tiết Hậu Dương mơ ước.

Đằng Thường thấy Đằng Vân cũng ở, hỏi: “Cùng nhau ngồi một lát chứ?”

Đằng Vân sờ sờ mũi, quan hệ giữa hai người này tựa hồ tốt lắm, nếu mình lưu lại không biết có quấy rầy người ta hay không.

Đằng Thường nhìn thấu do dự của hắn, liền lật chén trên bàn, rót một ly trà cho Đằng Vân.

Lúc này Đằng Vân mới ngồi xuống, ba người đều ngồi, bốn phía còn trống một phía, công tử kia cũng không khách khí mà ngồi xuống, cười nói: “Tại hạ họ Tiết, các ngươi gọi ta Trường Kính là được.”

Hắn vừa nói xong, ba người đều liếc nhìn nhau, tuy Đằng Vân không quá quen thuộc hoàng thân quốc thích Tiết quốc, bất quá bọn họ vừa đàm luận ở noãn các, sao có thể không biết người này.

Tiết Trường Kính là trưởng tử của Chính An hầu, lẽ ra tháng sau mới vào kinh nhận hầu vị, không ngờ hiện tại đã nghênh ngang đi trên đường kinh thành, đúng là không để Tiết vương vào mắt.

Tiết Hậu Dương nghe hắn là thế tử của Chính An hầu, sắc mặt liền không tốt, hắn còn nhớ rõ lời Lang Tĩnh, thế tử hảo nam sắc, quấn quít lấy Đằng Thường không đi, chẳng phải là đánh chú ý lên Đằng Thường sao.

Đương nhiên Tiết Trường Kính không biết tâm tư ba người này, còn muốn lôi kéo Đằng Thường làm quen, bất quá sát khí hàng năm trên chiến trường của Tiết Hậu Dương không phải đùa, Tiết Trường Kính lại hiểu biết phong nguyệt hơn hẳn Tiết Hậu Dương, liền biết Đằng Thường đã có chủ.

Hắn cảm thấy mình sắp thành Hầu gia, cũng không cần sợ hãi, nhưng hiện tại chỉ có một mình, không dễ cứng đối cứng, hôm nào mang theo tùy tùng tới hẵng ra oai.

Tiết Trường Kính nghĩ vậy, không tiếp tục quấn quít Đằng Thường, ngược lại đánh giá Đằng Vân, Đằng Vân thấy hắn nhìn mình, đành giả vờ không phát hiện.

Tiết Trường Kính thấy Đằng Vân bộ dáng tốt, trên mặt lại có nhiều sẹo, tuy chữa trị không thể xóa hết, nhưng so với lúc trước đã mờ hơn nhiều.

Tiết Trường Kính trong lòng nói thầm, vừa thấy có chút hung thần ác sát, bất quá nhìn kỹ thực xuất trần, Tiết Trường Kính nghĩ chẳng qua là vui đùa một chút, vì thế lại bắt đầu quấn quít Đằng Vân.

Đằng Vân không muốn để ý Tiết Trường Kính, đầu tiên là người này rất ngả ngớn, Đằng Vân lại là người tương đối bảo thủ an phận, thứ hai Tiết Trường Kính là thế tử của Chính An hầu, theo lý thuyết hiện tại mới nhận được thánh chỉ vào kinh, chưa nhận thánh chỉ đã tự rời đi là tội lớn, Đằng Vân không muốn rước họa vào thân, nhất là thái độ hiện tại của Tiết Quân Lương với mình, chỉ sợ lại bị làm khó.

Tiết Trường Kính đùa giỡn nửa ngày, lại đụng phải đinh, đối phương không để ý tới mình, điều này khiến thế tử luôn muốn gió được gió muốn mưa được mưa phi thường không cam lòng.

Tiết Hậu Dương ngồi một lát, không quen nhìn hành động của Tiết Trường Kính, chuẩn bị đứng dậy trở về, Đằng Thường cũng đi theo, liền nói với Đằng Vân: “Ngươi thân thể chưa tốt, mau trở về nghỉ ngơi.”

Đằng Vân gật gật đầu, nói: “Ta liền trở về.”

Tiết Trường Kính thấy bọn họ đi rồi, có chút phẫn nộ, bất quá nghĩ mình còn ở kinh thành lâu dài, cũng liền yên lòng.

Tiết Quân Lương rất nhanh nhận được bẩm báo, Khương Dụ nói: “Bệ hạ, phía dưới nói, có người ở trên đường… Ở trên đường đùa giỡn Đằng Nam hầu.”

Chỉ nghe “Rầm” một tiếng, Tiết Quân Lương ném tấu chương xuống bàn, nhướng mày nói: “Nói lại lần nữa xem.”

Khương Dụ lau mồ hôi lạnh, nói: “Ngạch… Phía dưới có người hồi bẩm, thấy có người đùa giỡn Đằng Nam hầu trên đường.”

Tiết Quân Lương lành lạnh nói: “Tại sao đùa giỡn? Chẳng lẽ dưới chân thiên tử, đều là điêu dân cỡ này sao?”

Khương Dụ nói: “Lão nô… Lão nô đã phái người tra xét một chút, hình như người nọ không phải điêu dân… Là thế tử của Chính An hầu.”

“A?”

Tiết Quân Lương cười nói: “Không phải thế tử đang trên đường tới sao, đến kinh thành nhanh vậy?”

“Lão nô không biết, người nọ tự xưng là Tiết Trường Kính.”

Tiết Quân Lương trầm mặc một hồi, nói: “Ngươi đi bắt điêu dân tự xưng Tiết Trường Kính lại cho cô.”

“Vâng…”

Khương Dụ cảm thấy bản thân tự chuốc lấy cực khổ, vội vàng lui xuống, phân phó thị vệ đi bắt người, hơn nữa nghe ý của bệ hạ chắc là ông phải đích thân đi.

Đã nhiều ngày Đằng Vân không chịu nổi quấy nhiễu này, mỗi ngày thế tử kia đều chờ hắn trên đường, vừa tới liền bắt đầu hỏi han, Đằng Vân không muốn lộ thân phận, nên không thể làm như không thấy mà đi thẳng về phủ, nếu bị Tiết Trường Kính biết chỗ ở, càng thêm phiền hà.

Cho nên chỉ có thể đi loạn trên đường, Tiết Trường Kính như không biết mệt chạy theo trêu đùa, Đằng Vân không hiểu chuyện phong nguyệt, huống chi đối phương còn là nam nhân, chỉ cảm thấy Tiết Trường Kính quấn quít thực vô cùng đáng ghét.

Hôm nay hạ triều, xe ngựa của Đằng Vân bị cản lại, chẳng qua Đằng Vân chưa kịp xốc màn xe lên nhìn, bên ngoài đã truyền tới náo loạn, hắn ẩn ẩn nghe được tiếng Khương Dụ.

Lúc này Khương Dụ nên ở trong cung hầu hạ Tiết Quân Lương mới phải, sao có thể đứng đây, Đằng Vân vén màn xe nhìn ra, quả nhiên là Khương Dụ.

Bên cạnh Khương Dụ còn một tốp vệ binh, đem Tiết Trường Kính áp xuống đất, thế tử thập phần chật vật, miệng còn hô “Sao các ngươi dám đụng đến ta”.

Khương Dụ nhìn thấy Đằng Vân, liền thỉnh an: “Hầu gia, quấy rầy ngài thanh tịnh, lão nô phụng mệnh bệ hạ, bắt điêu dân tiến cung tra khảo.”

Đằng Vân vừa nghe là ý Tiết Quân Lương, vì thế cũng không quản, liền gật gật đầu, Tiết Trường Kính nghe người ta gọi Đằng Vân là “Hầu gia”, nhất thời trong lòng máy động, nếu đối phương thật là Hầu gia, chẳng phải là quá xui xẻo.

Khương Dụ bắt Tiết Trường Kính vào cung, Tiết Quân Lương cũng không gặp hắn, chỉ sai người ta trượng trách, Khương Dụ cảm thấy có chút không ổn.

Tiết Quân Lương lại cười nói: “Có gì không ổn? Hiện giờ Chính An hầu thế tử đang trên đường tới, cô chỉ trượng trách một điêu dân, đánh hắn mấy côn, không chém đầu hắn, đã xem như nhân từ.”

Tiết Quân Lương liền sai người hành hình ngoài thềm ngọc của đại điện, tiếng kêu rên truyền vào, Tiết Quân Lương lại thực thích ý uống trà, chờ đánh xong, Tiết Quân Lương cũng không thả người, mà đem nhốt vào lao nửa tháng, chờ đến lúc thế tử nên vào kinh, mới ném người ra ngoài.

Ngày được thả chính là ngày Chính An hầu thế tử vào kinh triều kiến Tiết vương, Tiết Quân Lương tiến đại điện, liền nhìn thấy Tiết Trường Kính đứng phía dưới, dáng vẻ tiều tụy cung kính, thấy Tiết Quân Lương nhìn mình, nhịn không được run rẩy, tựa hồ vết thương do trượng trách vẫn chưa lành.

Đương nhiên Tiết Trường Kính cũng chú ý tới Đằng Vân đứng trong hàng, lúc Tiết vương còn chưa tới, các đại thần đều chào hỏi Đằng Vân, Tiết Trường Kính nghe được người ta gọi hắn “Đằng Nam hầu”, còn người đi cùng với Đằng Vân, tựa hồ là công cao chấn chủ tay cầm binh quyền Vạn Niên hầu Tiết Hậu Dương.

Nhất thời sắc mặt Tiết Trường Kính xám ngắt, hắn rốt cục biết vì sao Tiết vương bắt mình vào cung mà phạt trượng, sau đó ném trong lao, hóa ra chuyện hắn quấn quít Đằng Vân Tiết vương sớm nghe thấy.

Tiết Hậu Dương không rõ ràng huynh trưởng của mình đã làm gì, bất quá Tiết Hậu Dương phải thừa nhận, lúc hắn nhìn đến bộ dáng hiện tại của Tiết Trường Kính, trong lòng hắn quả thật có chút hết giận.

Tiết Hậu Dương còn đặc biệt cố ý cười nói: “Thế tử, biệt lai vô dạng a.”

Tiết Trường Kính chỉ có thể cười làm lành: “Hầu gia… Hầu gia cũng biệt lai vô dạng.”

Tiết Hậu Dương không nhìn hắn, chỉ lành lạnh nói: “Nhờ phúc của ngươi.”

Đằng Vân nghe bọn họ nói chuyện, nhất thời cảm thấy Tiết Hậu Dương quả nhiên là thân huynh đệ của Tiết Quân Lương, bất kể là ngữ khí hay vẻ mặt, đều có bảy phần tương tự, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tiết Hậu Dương “Bỏ đá xuống giếng” .

Chẳng qua Đằng Vân ngẫm lại, thái độ của Tiết Hậu Dương đối với Tiết Trường Kính, hoàn toàn là vì lần trước Tiết Trường Kính quấn quít Đằng Thường, Đằng Vân nghĩ, có lẽ Vạn Niên hầu cũng là thật tâm đối đãi Đằng Thường, Đằng Thường nhìn người luôn luôn thực chuẩn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.