Chương trước
Chương sau
Chờ Khương Dụ trở về, Tiết Quân Lương vẫn đang cầm bản tấu chương kia, tựa hồ đang suy nghĩ.

Khương Dụ khụ một tiếng, nói: “Bệ hạ… Tấu chương ngược.”

Lúc này Tiết Quân Lương mới hồi thần, nhìn thoáng qua tấu chương trong tay, lại sâu kín nhìn Khương Dụ, nói: “Đã đưa người qua?”

Khương Dụ nháy mắt cảm thấy mình nói gì đó không nên nói, cười gượng: “Bẩm bệ hạ, vâng.”

Tiết Quân Lương ném tấu chương sang một bên, nói: “Nếu cô muốn giữ một người bên cạnh, ngươi nói nên làm thế nào?”

Khương Dụ có chút trù trừ, nói: “Bệ hạ… Bệ hạ đang nói Đằng Nam hầu? Thời điểm Hầu gia xuất chinh đã là Đằng phi , hiện giờ trở lại vẫn là Đằng phi.”

Tiết Quân Lương lại liếc Khương Dụ một cái, nói: “Như vậy cô còn phải hỏi ngươi sao?”

Khương Dụ vội vàng quỳ xuống nói: “Lão nô ngu dốt, lão nô biết tội.”

Tiết Quân Lương không nói cái gì nữa, chỉ bảo ông đứng lên, sau đó lại cầm lấy tấu chương xem, một lúc sau mới phát hiện, tấu chương lại ngược.

Trong lòng Tiết Quân Lương có chút băn khoăn, hiện tại y đã biết Đằng Anh chính là Đằng Vân, vậy càng không thể để người chạy, vô luận lúc nào Đằng Vân cũng là uy hiếp lớn nhất, nhưng lại biết hắn là người mình từng để bụng qua, y bỗng nhiên không muốn dùng phương thức này khóa Đằng Vân bên cạnh mình.

Tiết Quân Lương không thể nghĩ ra được phương pháp nào vẹn toàn nhất, đành tạm thời để hắn bên cạnh, dưỡng thương tốt rồi nói sau. Chính là, Tiết Quân Lương nhớ tới ánh mắt đề phòng của Đằng Vân, không khỏi đưa tay nhu nhu thái dương, nhất thời có chút đau đầu.

Đằng Vân đi vào Vân Phượng cung, so với thời điểm trước khi hắn xuất chinh lại lớn ra không ít, hẳn đã tu sửa gần xong, tuy không thấy cung nhân, nhưng dụng cụ bài trí không nhiễm một hạt bụi.

Bởi vì Đằng Vân là ở nhờ, mặc dù Khương Dụ không rõ ý Tiết vương khi bảo ông dẫn người đến đây, nhưng Khương Dụ vẫn không dám tiếp tục nghiền ngẫm, liền phái hai nội thị tới, Đằng Vân là người bị thương, cần chiếu cố cẩn thận.

Đằng Vân tỉnh lại vẫn chưa ăn gì, còn hôn mê mất mấy ngày, trong bụng trống rỗng, không thể không ăn, vừa định làm phiền nội thị đi lấy chút đồ ăn, Khương Dụ đã dẫn người tới.

Xét chuyện Tiết vương cầm ngược tấu chương, Khương Dụ cảm thấy Đằng Vân là một nhân vật phi thường đặc biệt, cho nên không thể chậm trễ, lại phái vài nội thị và cung nữ tới, còn cố ý bảo trù phòng đưa vài món ăn nhẹ mà bổ dưỡng qua.

Thời gian cũng không còn sớm, Đằng Vân ăn vài miếng liền ngủ. Ngày hôm sau tỉnh lại, đã gần chính ngọ.

Cung nữ thấy hắn tỉnh, giúp hắn rửa mặt chải đầu đổi y phục, còn nói, Đại vương dặn không cần đánh thức Hầu gia.

Đằng Vân vừa sợ vừa kinh ngạc, chẳng lẽ là vì mình lập công, nên Tiết vương tính toán trọng dụng mình? Hay Tiết vương định tính kế mình?

Đằng Vân nghĩ nghĩ, cảm thấy trọng dụng quả thật có khả năng, dù sao Tiết Quân Lương luôn cầu hiền tài, bất quá sách lược của Tiết Quân Lương là dùng người thì không nghi người, luôn để lại đường lui.

Rửa mặt chải đầu xong, sửa sang lại quần áo, Đằng Vân chuẩn bị đi bái tạ Tiết vương, sau đó ra cung, hiện giờ hắn vẫn là Hầu gia, phủ đệ cũng chưa phải là cấm cung.

Đằng Vân mới ra đại điện, còn chưa ra khỏi Vân Phượng cung, xa xa liền thấy Tiết Quân Lương hướng bên này mà đến.

Người nọ tựa hồ mới hạ triều, một thân triều phục chưa thay, càng tôn thêm vóc người cao lớn.

Đằng Vân vội vàng cúi đầu, bước nhanh qua, muốn quỳ lạy, lại nghe Tiết Quân Lương nói: “Đằng khanh trên người có thương tích, không cần giữ lễ tiết, Khương Dụ, nâng người dậy.”

Khương Dụ ứng thanh, căn bản Đằng Vân chưa kịp quỳ, cho nên chỉ giả vờ dìu một chút.

Tiết Quân Lương cười nói: “Đằng khanh vừa dậy?”

Đằng Vân thấy trên mặt y có ý cười, tưởng cười nhạo mình ngủ nhiều, đành phải nói: “Vâng, vi thần thất lễ .”

Kỳ thật Tiết Quân Lương hoàn toàn không có ý này, y đương nhiên biết Đằng Vân thân thể yếu, nghỉ ngơi nhiều là chuyện tốt, “Nói vậy chưa kịp dùng đồ ăn sáng?”

Đằng Vân dừng một chút, trả lời: “Vâng.”

Tiết Quân Lương nói: “Vậy vừa lúc, cùng ta tới Lưu Cẩn cung.”

Đằng Vân sửng sốt một chút, bỗng nhiên nghĩ đến hôm nay là mười lăm, mỗi mười lăm Tiết Quân Lương sẽ tự mình đi Lưu Cẩn cung đốc học, xem tiến triển đọc sách của tiểu thái tử, thuận tiện cùng nhau lưu lại dùng cơm trưa.

Tuy Tiết Quân Lương bận rộn chính sự, nhưng chưa bao giờ xem nhẹ Tiết Bội, y đặt kỳ vọng rất cao vào Tiết Bội, dù gì Tiết quốc cũng chỉ có một hoàng tử, cũng chỉ có một Thái tử, may mà Tiết Bội bướng bỉnh nhưng không bất hảo, hơn nữa còn thông minh hiếu học.

Đằng Vân nghĩ không ra, vì sao một quân vương muốn dẫn một đại thần khác họ đến Đốc học cung của Thái tử, xét tình cảnh này, chắc chắn phải cùng nhau dùng ngọ thiện.

Tiết Quân Lương chưa cho hắn cơ hội cự tuyệt, liền bảo Đằng Vân cùng mình lên bước liễn, hướng Lưu Cẩn cung.

Tiểu thái tử thoạt nhìn thực kính sợ Tiết vương, nhưng hiển nhiên luôn hy vọng phụ thân đến xem, cho dù chỉ hỏi một vài câu đọc gì viết gì cũng tốt.

Tiết Bội sớm quỳ gối chờ Tiết Quân Lương trước cửa cung, Tiết vương vừa tới, chẳng qua còn dẫn theo một người khác.

Tiết Bội giương mắt thoáng nhìn, mặt nhất thời buông xuống, Thẩm Dực quỳ một bên, tự nhiên phát hiện không ổn, lặng lẽ dùng cánh tay chạm vào Tiết Bội, lúc này tiểu thái tử mới thu sắc mặt, bất quá cũng không dễ coi.

Tình cảm giữa tiểu thái tử và hoàng hậu tốt lắm, thế cho nên cái nhìn của Tiết Bội với Đằng Anh phi thường kém, đương nhiên nó cũng biết làm quân vương không dễ dàng, không phải nói giết liền giết, còn phải xem chiều hướng phát triển, phải xem dân ý thiên ý, nhưng điều này cũng không ngăn được tình tự của Tiết Bội.

Hơn nữa nghe nói phụ hoàng còn muốn thú hắn làm nam phi, Tiết Bội thiếu chút nữa đập nát vật dụng trong Lưu Cẩn cung, may mà Thẩm Dực khuyên nhủ, phân tích lợi hại, mới trấn áp được tính tình của Thái tử gia.

Càng khiến Tiết Bội canh cánh trong lòng chính là, Tiết Quân Lương trùng kiến Vân Phượng cung, lại cho nam nhân mặt đầy sẹo này vào ở, từ xưa đến nay Vân Phượng cung của Tiết quốc chỉ dành cho hoàng hậu, một nam sủng mà cũng xứng.

Tiết Quân Lương hạ bước liễn, thế nhưng đưa tay qua, ý bảo muốn dìu Đằng Vân xuống, dù lá gan Đằng Vân có lớn cũng không thể thực sự để Tiết vương đi dìu mình, vẫn là Khương Dụ ánh mắt hảo, vội đi lên dìu Đằng Vân xuống dưới.

Tuy tay phải của Đằng Vân không còn sung huyết, nhưng vẫn chưa có cảm giác, không nghe sai sử, chớ nói chi là ra sức.

Tiết Quân Lương đứng một bên nhìn, nhíu nhíu mày, ghét bỏ Khương Dụ tuổi già, vạn nhất ngã thì sao, vì thế vẫy lui Khương Dụ, tự mình tới dìu.

Trong mắt tiểu thái tử, hành động này có thể nói là ân ân ái ái, khiến Tiết Bội tức giận tới mức đen mặt, Đằng Vân nhìn thấy Tiết Bội, vốn là cảm khái, thái tử đúng là tuổi ăn tuổi lớn, cao lên không ít, bộ dáng càng ngày càng trưởng thành.

Chẳng qua khi ánh mắt hai người chạm nhau, Đằng Vân lại bị Tiết Bội hung hăng liếc một cái, Đằng Vân lập tức hiểu được, xem ra trong mắt Tiết Bội mình không phải thứ gì tốt…

Tiết Quân Lương và Đằng Vân đi phía trước, Thẩm Dực đè thấp thanh âm nói: “Thái tử gia, ngài lại phát hỏa gì chứ?”

Tiết Bội vung tay áo, cố ý chậm vài bước, cũng đè thấp thanh âm nói: “Thái phó không cần khuyên nhủ ta, ta biết khi nào thì nên nói cái gì.”

Thẩm Dực nhất thời vô lực, nghĩ thầm, nếu ngươi biết, vì sao lúc nãy biểu hiện chỉ hận không thể cắn người.

Vào điện, Tiết Quân Lương hỏi tình hình đọc sách gần đây của Tiết Bội.

Thẩm Dực quỳ xuống bẩm báo, hai tay đặt quan mạo xuống đất, dập đầu, lại mang quan mạo, đây là lễ nghi thỉnh tổi của các đại thần.

Thẩm Dực nói: “Thái tử thông minh hiếu học, chỉ sợ qua vài năm, vi thần cũng không còn gì để dạy.”

Một câu nói thực thực giả giả, có việc thực, hiển nhiên cũng có khoa trương, đương nhiên Tiết Quân Lương nguyện ý nghe người khác khen con của mình, vì thế tùy tiện hỏi mấy vấn đề xem như khảo hạch, Tiết Bội cũng đều trả lời lưu loát.

Tiết Bội thủy chung là đứa nhỏ, Tiết Quân Lương thấy nó đáp tốt, khích lệ vài câu, Tiết Bội liền quên việc không vui vừa nãy, ý cười nhiễm đuôi lông mày, lúc này Thẩm Dực mới thở phào nhẹ nhõm.

Giữa trưa tan học, Tiết Quân Lương sai người bố thiện, Tiết Bội thấy Đằng Vân vẫn chưa đi, tựa hồ muốn cùng mình ăn cơm, đột nhiên nói: “Phụ hoàng, thẩm thái phó là tiên sinh của nhi thần, cũng chính là trưởng bối, có thể thỉnh thái phó ngồi cùng không?”

Tiết Quân Lương nghe xong chỉ thản nhiên liếc Tiết Bội một cái, cười nói: “Bội nhi càng ngày càng hiểu quy củ, là thái phó biết dạy dỗ, nếu Nội nhi đã nói, vậy thái phó không ngại cũng lưu lại dùng bữa đi.”

Thẩm Dực cảm thấy mình là tám đời xui xẻo mới dính vào loại chuyện này, vốn có thể rời đi, vô duyên vô cớ liên lụy vào.

Mặc dù là gia yến bình thường, bất quá bữa cơm này thực quỷ dị. Tay phải của Đằng Vân vô lực, không dùng được đũa, may mà uống cháo vẫn tốt, vì thế không gắp đồ ăn.

Tiết Quân Lương thấy, liền tự mình gắp đồ ăn, đặt lên thìa cho hắn, Đằng Vân nhìn đến biểu tình cười tủm tỉm của đối phương, bỗng nhiên trong lòng sinh ra một loại ý niệm, y không có gắp đến miệng mình, thật sự là đã quá nhân từ.

Hiển nhiên Đằng Vân không biết biểu hiện này của Tiết Quân Lương là ôn nhu săn sóc, có lẽ do Đằng Vân quá cảnh giác với y, nên chỉ nghĩ Tiết Quân Lương đang đùa giỡn mình.

Tiểu thái tử nhìn Tiết vương sủng ái nam nhân, hỏa trong lòng càng tăng, lúc ấy Tiết vương sủng hạnh hoàng hậu, cũng từng ân ái hòa thuận như vậy, tuy Tiết Bội lớn lên ở thâm cung, lại thập phần không quen hậu cung ba nghìn mỹ nhân.

Tiết Bội không chỗ tát hỏa, liền nhìn Thẩm Dực vẫn luôn nháy mắt ra dấu với mình, Tiết Bội lập tức đạp chân hắn dưới bàn, Thẩm Dực không ngờ Thái tử gia sẽ đá mình, quả nhiên biến thành bia đỡ, tại yến hội chỉ có một quân vương một Hầu gia một Thái tử, thái phó nho nhỏ như hắn liền trở nên đáng thương.

Đằng Vân nhìn thức ăn luôn đầy ắp trên thìa của mình, trong lòng thiên hồi bách chuyển, nghĩ mình nên nói thế nào mới phải, không thể nói vi thần ăn no, cũng không thể nói cảm tạ hảo ý của bệ hạ.

Thời điểm Đằng Vân hết đường xoay xở, Tiết Quân Lương bỗng nhiên nói: “Là mệt mỏi sao? Tựa hồ tinh thần của ngươi không tốt.”

Đằng Vân vội vàng gật đầu nói vâng, Tiết Quân Lương mới khẳng khái vung tay lên, yến hội liền kết thúc, bản thân muốn để Đằng Vân ở lại Vân Phượng cung dưỡng thương, nhưng Đằng Vân nói không hợp quy củ, cuối cùng Tiết Quân Lương cũng không cưỡng cầu, bảo Khương Dụ đưa hắn ra cung, lại ban rất nhiều dược liệu quý hiếm.

Đằng Vân ra cung, mới nhẹ nhàng thở ra, trong xe ngựa trải thảm thực mềm mại, tuy xe đi không nhanh, nhưng phi thường vững vàng, chắc chắn Đằng Vân không thể tưởng được, những điều này là do Tiết Quân Lương nghĩ đến, phân phó Khương Dụ làm.

—-

Lúc Tiết Hậu Dương hồi phủ thấy Đằng Thường nhìn sách đến xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì, đành phải gọi: “Tiên sinh.”

Đằng Thường cả kinh hồi thần, nói: “Hầu gia đã trở lại.”

Tiết Hậu Dương nói: “Hôm nay hạ triều, lại đến sở quân cơ một chuyến, lúc trở về…”

Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: “Lúc trở về thấy được xa giá của Đằng Nam hầu, tựa hồ đã hồi phủ dưỡng thương, tiên sinh không cần lo lắng, nếu sốt ruột, có thể qua thăm hắn.”

Đằng Thường nói: “Vết thương của Đằng Nam hầu tốt rồi sao?”

Tiết Hậu Dương gật gật đầu, nói: “Tiên sinh yên tâm, nguyên lão của thái y viện cũng không phải ăn không ngồi rồi, Đằng Nam hầu đã không đáng ngại, chỉ cần dưỡng tốt thân thể là được. Ta nghe nói Tiết vương ban cho hắn rất nhiều đồ, dược liệu quý hiếm cũng không ít…”

Hắn nói xong, cũng không ngờ Đằng Thường đột nhiên cười một tiếng, Tiết Hậu Dương không rõ: “Tiên sinh? Ta nói gì kì quái sao?”

Đằng Thường lắc đầu nói: “Hầu gia hỏi thăm thực kỹ càng tỉ mỉ.”

Tiết Hậu Dương nói quanh co một tiếng: “A… Hôm nay làm việc ở sở quân cơ, nghe nói.”

Đằng Thường lại nói: “Ngươi là nghe nói, hay cố ý hỏi thăm?”

Tiết Hậu Dương sửng sốt một chút, theo bản năng sờ sờ mũi, nói: “Thực là cái gì cũng không thể gạt được tiên sinh, ta đích thật là đi hỏi thăm.”

“Vì cái gì?”

Tiết Hậu Dương vừa nghe “Vì cái gì”, không hiểu được ý tứ, nhưng nhìn đến biểu tình của Đằng Thường, bỗng nhiên có chút thẹn thùng, đương nhiên là vì không muốn Đằng Thường lo lắng, mới đi hỏi thăm.

Đằng Thường thấy hắn không nói lời nào, càng muốn chọc hắn, tiếp tục cười nói: “Vì sao Hầu gia muốn đi hỏi thăm?”

Tiết Hậu Dương ngắt lời: “Tiên sinh muốn đi thăm bệnh, cũng phải chuẩn bị chút lễ vật, không biết chuẩn bị cái gì mới tốt.”

Đằng Thường cũng không tiếp tục truy vấn, “Không vội, thân thể Đằng Nam hầu suy yếu, ta không nên quấy rầy hắn nghỉ ngơi, mấy ngày nữa bái phỏng cũng không chậm.”

Y nói xong, bỗng nhiên nói: “Đã nhiều ngày nay ta nghe được một việc.”

Tiết Hậu Dương thật lâu chưa thấy qua biểu tình “Đa mưu túc trí” của Đằng Thường, không khỏi cảm thấy bắp chân co rút, y chưa nói ra, nhưng tựa hồ có gì đó không thích hợp.

Đằng Thường cười bí hiểm, nói: “Phụng quốc vì tỏ thành ý thỉnh hòa, ngoài trả Đằng Nam hầu về, còn có ưu đãi gì?”

Tiết Hậu Dương lập tức có chút không được tự nhiên, nói: “Không… Ta không nghe được gì.”

Đằng Thường nhíu mày, “Đằng mỗ tự mình đi qua Minh Thủy, chẳng lẽ còn không rõ ràng sao?”

Tiết Hậu Dương gãi gãi tai, biểu tình không biết làm sao, Đằng Thường không đành lòng đùa hắn, tựa hồ chỉ cần mình nói ra, đối phương đều đặt biệt khẩn trương.

Đằng Thường nói: “Phụng vương đưa nữ nhi của cửu công, chuẩn bị hòa thân, ta còn nghe là muốn gả cho Hầu gia, chỉ là muốn hỏi Hầu gia một tiếng, chọn lựa rồi sao?”

“Hiển nhiên không chọn.”

Tiết Hậu Dương bỗng nhiên đứng lên, thanh âm bởi vì vội vàng mà cất cao: “Xác thực là đúng vậy, nhưng Hậu Dương đã…”

Hắn nói xong dừng một chút, bản thân muốn nói “Đã thú tiên sinh”, nhưng sợ nói ra lại khiến Đằng Thường tổn thương, vì thế đành phải sửa miệng, “Hậu Dương đã có tiên sinh, tự nhiên sẽ không muốn nạp thiếp.”

Đằng Thường nghe xong lại cười nói: “Nạp thiếp cái gì, thiên kim của cửu công tới đây chỉ có thể làm thiếp sao?”

Tiết Hậu Dương có chút sốt ruột, nói: “Tiên sinh, hiện tại chúng ta không phải đang nói chuyện thê thiếp, là nói chuyện ta sẽ không tái giá.”

Yên tĩnh trong chốc lát, Đằng Thường nói: “Trước khi đi ta có nói, lần này trở về, ta có lời muốn nói với ngươi.”

“Ta nhớ rõ.”

“Kỳ thật có một số việc, cũng không lừa được Hầu gia.” Đằng Thường chậm rãi nói: “Đôi khi Hầu gia lỗ mãng, nhưng lại rất thận trọng, chuyện kia, hẳn Hầu gia và Tiết vương đã phát hiện .”

Tiết Hậu Dương nhìn Đằng Thường thật lâu, mới nói: “Tiên sinh nói đúng, ta chỉ nghĩ chuyện của mình, chuyện của người khác, Hậu Dương không thèm để ý.”

Đằng Thường cười nói: “Ta chưa nói xong.”

Đối phương không nói lời nào, Đằng Thường liền nói tiếp: “Hầu gia tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lại lập chiến công, muốn làm thông gia với nhà nào phú quý trong kinh thành đều được… Mặc dù Đằng Thường vô đức vô năng, lại được Hầu gia ưu ái, thật sự là vạn hạnh, nhưng Hầu gia cũng biết, nếu cùng ta một chỗ, vậy liền đoạn tử tuyệt tôn, Hầu gia ngươi… Ngươi bỏ qua được sao? Đằng mỗ hiện giờ là nửa đời cô đơn, mấy chuyện đó đều sẽ không tiếc…”

Y còn muốn nói, lại bị Tiết Hậu Dương đánh gãy: “Tiên sinh nói sẽ không tiếc, tuy Hậu Dương ngu dốt, nhưng có thể nghe ra…”

Hắn nói xong đưa tay ôm Đằng Thường, cười nói: “Đây là lần đầu tiên ta nghe tiên sinh nói rõ tình cảm trong lòng, ta… Ta thật sự cao hứng.”

Vừa rồi Đằng Thường có chút kích động, cũng không để ý, lúc này nghe Tiết Hậu Dương nói, trên mặt liền phát sốt, không ngờ có thể nói ra dễ dàng như vậy.

Đằng Thường vốn muốn nghiêm túc nói chuyện với hắn, lại thấy Tiết Hậu Dương cười ngây ngô, sống chết ôm mình không buông tay, Đằng Thường muốn đẩy hắn ra, lại vô thức cảm giác hạ thân của đối phương không an phận.

Dù Đằng Thường trải qua vài thập niên trên quan trường, lúc này cũng không thể vân đạm phong khinh, vội vàng đẩy Tiết Hậu Dương, nói: “Hầu… Hầu gia…”

Môi Tiết Hậu Dương nhẹ nhàng cọ xát vành tai Đằng Thường, hơi thở phun ra nóng rực, hắn không biết nói cái gì, cũng không dám mạo muội động thủ động cước với Đằng Thường, cũng chỉ dám một lần lại một lần hôn vành tai và cổ của Đằng Thường.

Đằng Thường bị nụ hôn như có như không của hắn làm cả người phát nhiệt, tứ chi như nhũn ra, y không phải loại người vòng vo, hơn nữa y biết, nếu mình không đáp ứng, Vạn Niên hầu trên chiến trường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, tuyệt đối không làm càn với mình.

Yết hầu Đằng Thường giật giật, trở tay ôm lấy đối phương, chủ động hôn khóe miệng Tiết Hậu Dương, tay phải hơi run lên, bắt đến hạ thân của Tiết Hậu Dương, thay hắn thư giải.

Hơi thở Tiết Hậu Dương càng thêm ồ ồ, hắn híp mắt, mãnh đem Đằng Thường nhấn một cái, đặt y lên bàn làm việc ở thư phòng.

Công văn trên bàn rơi xuống, Đằng Thường kinh ngạc nhìn Tiết Hậu Dương, càng khiến hạ thân hắn kích động, đưa tay cởi đai lưng của Đằng Thường.

Đằng Thường giật mình sau đó giãy dụa muốn đứng lên, nói: “Hầu gia?”

Y vốn định lấy tay thay đối phương thư giải một chút, nào biết hành động này làm cho Tiết Hậu Dương có chút thụ sủng nhược kinh, tiên sinh đã chủ động, sao mình có thể nhịn được nữa, vì thế cũng không quản chính ngọ hay không chính ngọ, thư phòng hay không thư phòng.

Ở phương diện tình cảm hai người cũng không quá hiểu biết, bộ dáng Đằng Thường luôn thực bình tĩnh, Tiết Hậu Dương không biết chính xác ý tứ của y, không biết y rốt cuộc nghĩ về mình thế nào, mà hiện giờ nghe Đằng Thường nói ba chữ “Sẽ không tiếc”, rốt cục giải khai băn khoăn, sao có thể dễ dàng buông tha Đằng Thường.

Ngày thứ ba Đằng Thường mới đến bái phỏng phủ Đằng Vân, không phải y không sốt ruột gặp Đằng Vân, chẳng qua ngày ấy tại thư phòng, Tiết Hậu Dương gây sức ép với y quá lợi hại, đúng là khiến y hai ngày không thể xuống giường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.