Chương trước
Chương sau
Du Kham lui binh hai mươi dặm, sai người hạ doanh trại dọc theo bờ sông, kéo dài tường thành trăm dặm, bày trận ngăn Chương Hồng đi tới.

Chẳng qua Du Kham quên một điều, doanh trại càng kéo dài càng khó cứu, tuy gã cũng từng ngẫm nghĩ qua chuyện này; hơn nữa các doanh trướng lại cách nhau không xa, càng tạo thành tệ đoan, một khi địch phóng hỏa, trăm dặm doanh trại đều lần lượt cháy, không có lý do gì Chương Hồng không dùng hỏa công, đó là biện pháp tốt không hao binh tổn tướng.

Lang Tĩnh khuyên can Du Kham, Du Kham ngược lại giận dữ, mắng Lang Tĩnh tuổi trẻ không biết trời cao đất rộng, nói mình đánh giặc mấy chục năm, chẳng lẽ còn sợ một Chương Hồng?

Du Kham chẳng những không nghe Lang Tĩnh khuyên can, còn sai người bắt y lại, muốn đẩy ra ngoài khảm đầu, nói y nhiễu loạn quân tâm, chủ bộ Trương Mặc và chúng tướng cầu xin, nói Lang Tĩnh là người bệ hạ thân điểm, hơn nữa là tâm phúc của Tiết Ngọc, nếu giết sẽ đắc tội rất nhiều người, Du Kham đành tức giận bất bình thả Lang Tĩnh một đường sống.

Lang Tĩnh biết trận này tất bại, chỉ tiếc tin bại trận truyền đến kinh thành, Tiết vương nóng giận sẽ liên lụy tới Trấn Cương hầu.

Không bao lâu có tướng sĩ đưa thánh chỉ đến, mệnh mọi người lễ bái tiếp chỉ, nói Du Kham dụng binh vô ý, làm lui binh, Tiết vương thu hồi chức chủ soái của gã, yêu cầu lập tức giao ra binh phù cùng ấn soái, sau đó hồi kinh sư, thượng tướng quân Đằng Anh sẽ tới Minh Thủy.

Du Kham nghe xong liền không vui, lại nghe là tiểu bạch kiểm Đằng Anh đến thay, không tiếp chỉ, còn giam vệ binh tuyên đọc thánh chỉ.

Du Kham kháng chỉ khiến quân tâm hoảng sợ, nhưng không ai dám đứng ra phản kháng, sợ phải làm Lang Tĩnh thứ hai.

Du Kham điểm một ngàn tinh binh, bắt bọn họ trang bị mũ giáp, mang trường thương, cùng Du Kham đón thượng tướng quân mới tới.

Chủ bộ Trương Mặc trước kia cũng là một đại tướng, chỉ tiếc thời điểm ra trận giết địch bị phế đi tay phải, tuy nói cầm bút viết chữ không ngại, nhưng không mang được vật nặng, chỉ có thể rời chiến trường đảm đương một chức quan văn, hắn chạy tới hỏi kế Lang Tĩnh, Lang Tĩnh chỉ nói, “Đằng Anh đến đây địch liền lui.”

Thời điểm Đằng Vân mang theo đại quân đuổi tới Minh Thủy, chợt nghe binh lính phía trước đột nhiên nói: “Tướng quân, tiền phương tựa hồ có một đội nhân mã.”

Lúc này có chút sương mù, thấy không rõ, Đằng Vân sợ là mai phục của Chương Hồng, không dám tùy tiện để mọi người tiến quân, đội nhân mã kia lại hướng bên này mà đến, đi đầu không ngờ là Du Kham.

Du Kham cầm trường thương trên tay, nhìn đến Đằng Vân, cười lạnh một tiếng: “Đằng phi nương nương đến đây.”

Đằng Vân nghe gã nói liền biết Du Kham không phục mình, liền bảo: “Du tướng quân đến nộp binh phù quan ấn sao?”

Du Kham sau khi nghe xong lại cười lạnh, thổi một hơi, nói: “Ngươi tính cái gì vậy, tới Minh Thủy lãnh binh?”

Nói xong trường thương nâng lên, đầu thương chỉ vào Đằng Vân, kiêu ngạo nói: “Hôm nay ngươi có thể vượt qua nơi này, ngươi là thượng tướng quân, nếu ngươi ngay cả chết trên tay của ta cũng không qua được, làm thượng tướng quân cái gì, nhanh về kinh làm nam phi chó má của ngươi đi.”

Đằng Vân nói: “Trước trận động thủ, chỉ sợ sẽ nhiễu loạn quân tâm.”

Du Kham cười nói: “Không dám liền thành thành thật thật trở về, không cần giở miệng lưỡi với ta!”

Lúc này Trương Mặc đứng ra nói: “Hiện giờ đang cùng Chương Hồng đối chọi, nếu hai tướng quân động thủ, đích xác sẽ làm chúng tướng loạn tâm, không bằng như vậy… Chúng tướng sĩ làm chứng, hai vị tướng quân đều là người cầm trong tay soái kỳ, nhìn núi nhỏ phía trước, ai có thể cắm soái kỳ lên đó đầu tiên, liền là chủ soái của Minh Thủy, hiển nhiên chúng tướng sĩ cũng tâm phục khẩu phục.”

Du Kham giương mắt nhìn Đằng Vân, tựa hồ vô cùng khinh thường, một quan văn, muốn cùng mình thưởng soái kỳ, chẳng phải đang nói giỡn?

Đằng Vân liếc soái kỳ một cái, tuy rằng đại kỳ rất nặng, thân thể này lại thực yếu ớt, nhưng muốn sáp kỳ, cũng chưa chắc không thể.

Hai bên đều không có phản đối, binh sĩ liền dâng soái kỳ.

Đằng Vân nâng soái kỳ trong tay, nếu nói ở trên ngựa vung cờ, thật đúng là có chút lao lực.

Du Kham tiếp nhận soái kỳ, lập tức giữ chặt cương ngựa, lao lên trước, Đằng Vân tay trái cầm đại kỳ, tay phải nắm chặt cương ngựa, đuổi theo.

Hai con ngựa đều là hảo mã, nhất thời chạy song song với nhau, Du Kham khinh thường đối phương, tay dùng sức vung soái kỳ, quét qua Đằng Vân, Đằng Vân thấp người nằm trên lưng ngựa, lắc mình tránh thoát, cũng không bị đối phương khiêu khích, toàn lực giục ngựa hướng núi nhỏ.

Núi nhỏ cũng không xa, Du Kham vì vung cờ mà chậm một bước, nóng vội gỡ trường thương xuống cầm cùng đại kỳ, lại hướng Đằng Vân.

Đằng Vân đều khôn khéo tránh thoát, vừa xông lên núi nhỏ, Đằng Vân xoay người xuống ngựa sáp kỳ, Du Kham cũng đuổi tới, trường thương đâm lên, Đằng Vân không đủ khí lực vung soái kỳ, liền rút Hổ Dực đao ra.

Thân vừa chuyển, chỉ nghe “Xuy” một tiếng, đại kỳ cắm sâu vào lòng đất, mà đại kỳ trên tay Du Kham bị Hổ Dực đao chém làm hai nửa.

Tuy rằng sương lớn, nhưng các tướng sĩ đứng không xa, còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ thấy soái kỳ viết năm chữ “Minh Thủy Đại tướng quân” đã cắm trên mặt đất, mọi người liền biết thắng bại đã phân.

Du Kham bị mao đầu tiểu tử đoạt tiên cơ, thẹn quá thành giận muốn hạ sát chiêu, lúc này Lang Tĩnh dẫn người chạy tới, cười nói: “Du tướng quân nhất ngôn cửu đỉnh, hiển nhiên sẽ không cùng vãn bối so đo.”

Du Kham bị thủ hạ vây quanh, nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, càng xấu hổ không thôi.

Đằng Vân liền ôm quyền nói: “Tiết vương có lệnh, thỉnh Du tướng quân chỉnh đốn, ít ngày nữa hồi kinh sư.”

Du Kham không phục cũng không nói nên lời, ném trường thương, xoay ngựa trở về doanh trướng.

Đằng Vân vào doanh trại, lập tức gọi thủ hạ thương thảo chuyện đối phó Chương Hồng.

Mở bản đồ doanh trại Tiết quân cùng bản đồ doanh trại của Chương Hồng do thám tử thăm dò, Lang Tĩnh nói: “Phàm là hỏa công phải mượn sức gió, Minh Thủy phía bắc, gió to không ngừng, sở dĩ Chương Hồng không vội vàng phóng hỏa là do hướng gió chưa đổi, tùy tiện phóng hỏa nhất định liên lụy quân đội của chính mình.”

Đằng Vân nhìn quân doanh kéo dài trăm dặm, trong lòng nhất thời có chút phiền loạn: “Doanh trại không thể sắp xếp như vậy, nhưng nếu muốn lập tức thay đổi, nhất định không kịp.”

Lang Tĩnh tiếp lời: “Lang mỗ từng xem thiên văn tinh tượng, không quá ba ngày tất có gió to, đến lúc đó chắc chắn Chương Hồng thừa cơ phóng hỏa, nếu hạ trại một lần nữa, trong vòng 3 ngày không thể xong.”

Ngón tay Đằng Vân di động trên bản đồ một lần, nói: “Khe sâu này là gì?”

Trương Mặc nói: “Khe sâu tên Đoạn Trường cốc, nhỏ giống như ruột dê, lương thảo ở Châu quận từ đây cung ứng, chỉ có đi ngang qua Đoạn Trường cốc, mới có thể đưa đến Minh Thủy, nếu bỏ qua Đoạn Trường cốc, mỗi lần đưa lương phải mất rất nhiều thời gian.”

Đằng Vân đưa tay gõ bản đồ, bỗng nhiên cười nói: “Cái này có biện pháp.”

Lang Tĩnh cũng kinh hỉ gật gật đầu, thậm chí mặt lạnh quanh năm không đổi có chút biến hóa, nói: “Không biết biện pháp của tướng quân có giống Lang mỗ đang nghĩ không.”

Đằng Vân cầm lấy bút, viết một chữ trong lòng bàn tay, Lang Tĩnh cũng cầm bút viết một chữ, hai người đồng thời mở lòng bàn tay ra, chúng tướng chỉ thấy đều là một chữ “Hỏa”.

Trương Mặc nói: “Hỏa công như thế nào?”

Đằng Vân chỉ vào khe sâu trên bản đồ, nói: “Trước mắt  muốn bố doanh một lần nữa, thời gian không đủ, chúng ta dùng Đoạn Trường cốc dẫn Chương Hồng trúng kế, kéo dài thời gian.”

Hắn nói xong dừng một chút, “Chương Hồng trú binh ở Minh Thủy đã lâu, tất nhiên lương thảo cung ứng không đủ, nếu lúc này xuất hiện một đội lương thảo không có phòng thủ, nhất định Chương Hồng sẽ đi chiếm tiện nghi này… Hơn nữa khe Đoạn Trường địa thế hiểm yếu, chắc chắn trước tiên Chương Hồng sẽ phái binh mai phục nơi này. Chỉ cần bảo quan vận lương chất rơm rạ trong xe, phục binh vừa ra liền châm lửa, Đoạn Trường cốc nhỏ hẹp, quân địch tự nhiên đại loạn, lại thêm mấy chục xe lương thảo chen chúc, chặn kín hai đầu ra, Chương Hồng tất nhiên tổn binh hao tướng, không dám tùy tiện đột kích.”

Chúng tướng vừa nghe, đúng là biện pháp tốt, như vậy Chương Hồng mai phục không thành ngược lại trúng kế, binh lính đại loạn tự nhiên trốn không thoát, đến lúc đó tổn binh hao tướng, sẽ không tấn công bên này.

Lang Tĩnh cũng nghĩ như thế, Đằng Vân liền phái người tản lời đồn, đem chuyện vận lương quan Đoạn Trường cốc tiết lộ cho Chương Hồng ở bờ bên kia Minh Thủy.

Chương Hồng nghe thấy mừng rỡ, phải biết rằng lương thảo cung ứng không kịp, đã có không ít binh lính oán than, tuy Chương Hồng chém vài người cảnh cáo, hiện tại mọi người không dám nói gì, nhưng dù sao vấn đề cơm ăn vẫn phải giải quyết.

Tổ tiên Chương Hồng lấy du mục mà sống, tuy rằng dũng mãnh, lại đều là người uống rượu ăn thịt, hiện tại viễn chinh bên ngoài, rượu còn có, thịt dễ hư thối căn bản không thể vận chuyển, mọi người đành lấy gạo lấp đầy bụng.

Không ăn no, các tướng sĩ giết địch thế nào?

Chương Hồng không chút suy nghĩ, lập tức phái một ngàn tinh binh, bảo phó tướng dẫn binh mai phục tại Đoạn Trường cốc, lại phái hai ngàn tinh binh theo sau tiếp ứng, bảo đảm không có sai sót!

Trương Mặc chủ động xin đi giết giặc, giả trang quan áp lương, mấy trăm xe chồng chất “Lương thảo” như núi tiến vào khe sâu, mới vừa vào đã bị binh lính mai phục trong bụi cỏ tấn công.

Trương Mặc định châm lửa, lại nhìn có binh tới tiếp ứng, Trương Mặc trong lòng mừng thầm, không ngờ Chương Hồng sẽ phái nhiều người đến như vậy, vì thế làm bộ như kinh hoảng, chờ hai ngàn tinh binh khác đều tiến vào khe sâu, mới đốt xe.

Một xe cháy, các xe còn lại liên tiếp bắt lửa, quân địch bối rối, đám người Trương Mặc thừa dịp bọn họ náo loạn liền chạy khỏi cốc, binh lính tiếp ứng bên ngoài nhìn chủ bộ đi ra, liền theo lệnh đẩy xe lương chặn lại cửa cốc, quân địch bị lửa đuổi theo dẫm lên nhau lao ra ngoài, đuổi tới cửa cốc cũng có đại hỏa, xe lương cháy rừng rực chặn đường, vẫn phải liều mình vọt qua.

Đằng Vân tự mình lãnh binh lại đây, bắt giữ toàn bộ cá lọt lưới.

Chương Hồng vui sướng chờ lương thảo về, còn cố ý phân rượu thịt còn lại cho các tướng sĩ, mọi người cùng nhau ăn mừng một phen, nào biết lúc uống đến cao hứng, một binh sĩ đột nhiên vọt vào trướng.

Chương Hồng bảo binh sĩ cùng nhau uống rượu, binh sĩ kia quỳ trên mặt đất hô to, “Chủ soái, tháp canh phát hiện phía bắc lửa cháy tận trời, sợ là Đoạn Trường cốc cháy!”

Chương Hồng Đại hô một câu, “Cái gì?”

Hắn quả quyết không tin, còn nói là quân địch muốn nhiễu loạn quân tâm, bởi vì uống rượu say, liền đoạt đại đao một bên, chém chết binh sĩ đưa tin.

Tiệc rượu vì chém người mà tan rã trong không vui, chính ngọ hôm sau Chương Hồng mới tỉnh rượu, mà ba nghìn tinh binh phái ra, không một ai trở về.

Lúc này Chương Hồng mới phát giác không ổn, phái thám tử tiến đến Đoạn Trường cốc tra xét, thám tử rất nhanh hồi báo, Đoạn Trường cốc đại hỏa, ba nghìn tinh binh cũng bị mất, đến hiện tại, Chương Hồng mới biết là trúng kế, giận dữ công tâm ngã xuống đất.

Tin chiến thắng nhanh chóng truyền về kinh, thượng tướng quân Đằng Anh không uổng một binh một tốt, tiêu diệt hơn hai ngàn quân địch, bắt giữ hơn trăm người, trong đó còn có một đại tướng, là phó tướng thủ hạ của Chương Hồng.

Đại thần trong triều nghe tin chiến thắng đều bị tác phong của Đằng Vân làm kinh sợ, đúng là vừa đến Minh Thủy vài ngày, liền lập công lớn như thế, chẳng những thắng lợi, còn thắng một cách vang dội, chắc chắn khiến Chương Hồng chịu đả kích không nhỏ, nhất thời thượng tướng quân chấn động toàn bộ triều dã.

Tiết Quân Lương cười nói: “Xem ra Đằng khanh quả nhiên không để cố thất vọng, càng hướng các vị chứng thực năng lực của mình, cô thiếu chính là nhân tài như vậy.”

Chúng thần dập đầu, hô “Bệ hạ anh minh”, Thẩm Dực lập tức đứng ra nửa bước, nói: “Bệ hạ, tuy trước mắt  thượng tướng quân thắng trận, nhưng còn một việc tương đối khẩn cấp.”

Tiết Quân Lương liếc hắn, nói: “A? Chuyện gì.”

Thẩm Dực nói: “Du Kham tướng quân vẫn chưa về… Nếu tiếp tục mặc kệ Du Kham tướng quân ở lại Minh Thủy, chỉ sợ một núi không thể dung hai hổ, sẽ phân hoá quân tâm, đến lúc đó sợ là Chương Hồng sẽ nhân cơ hội mà vào, chẳng phải là mất nhiều hơn được.”

Tiết Quân Lương gật gật đầu, nói: “Đúng là đạo lý này, nhưng…”

Y nói xong trên mặt có chút do dự, làm bộ như thực mỏi mệt nói: “Các ngươi cũng biết, mặc dù cô đứng trên vạn người, nhưng đôi khi cũng thân bất do kỷ, Du Kham tay cầm trọng binh, cô đã hạ thánh chỉ, nhưng hắn không trở lại, các ngươi có biện pháp nào tốt không?”

Chúng thần vừa nghe đều trầm mặc, binh quyền trong tay Du Kham không thể khinh thường, mà Tiết Hậu Dương đang ở Nam Cương, không có ai chống được Du Kham, nếu không cẩn thận, chẳng phải là nuôi nội loạn.

Thẩm Dực cũng không nói, Tiết Quân Lương liền cho tan triều, sau đó gọi Thẩm Dực tới noãn các.

Lúc này Thẩm Dực mới nói: “Vi thần quả thật có một kế.”

Tiết Quân Lương ngồi ở thượng tọa trong noãn các, cười nói: “Chỉ biết ngươi nhiều quỷ kế, cô bảo ngươi dạy Tiểu Thái tử đọc sách, ngươi sẽ không dạy xấu nhi tử của cô chứ?”

Thẩm Dực cười gượng hai tiếng nói: “Thái tử gia thông minh lanh lợi, có thể phân thị phi, vi thần đâu thế dạy hư, bệ hạ nghe kế sách xong, cũng đừng nói móc vi thần.”

Hắn nói xong không đợi Tiết Quân Lương tiếp lời, vội vàng nói: “Đại vương chiêu Du Kham trở về như vậy, tất nhiên gã sẽ không nguyện ý, dù sao cũng mới bại trận. Bệ hạ không nề hà liền tấn phong Đức phi nương nương, sau đó nhân cơ hội này gọi Du Kham quay về kinh, Du Kham không nghi ngờ, tự nhiên sẽ trở về. Chỉ cần Du Kham quay về kinh, bệ hạ còn sợ binh mã của hắn làm gì?”

Tiết Quân Lương nghe xong, gật đầu cười nói: “Cứ làm như thế.”

Khi y nói chuyện, Khương Dụ đi đến, trình lên một quyển tấu chương, nói: “Bệ hạ, đây là Vạn Niên hầu sai người khoái mã mang về kinh, nói muốn trình bệ hạ.”

Tiết Quân Lương không biết Tiết Hậu Dương làm trò gì, bảo Khương Dụ lấy lại đây, mở tấu chương, vừa thấy nhất thời ngây dại.

Thẩm Dực vẫn chưa lui xuống, nghĩ Vạn Niên hầu gặp chuyện khó xử, lần đầu tiên hắn thấy Tiết vương trầm ngâm như thế, liền nói: “Bệ hạ?”

Tiết Quân Lương nghe tiếng mới hồi phục tinh thần, đem tấu chương mở ra, cho Thẩm Dực nhìn, mặt trên chỉ viết ba chữ “Huyết đào đình”.

Tiết Quân Lương nói: “Ngươi kiến thức uyên bác, biết ba chữ kia là ai viết sao?”

Thẩm Dực không rõ ý Tiết Quân Lương, nhưng vẫn trả lời: “Hiển nhiên biết, vi thần ở Đằng quốc một thời gian… Ba chữ ‘Huyết đào đình’ còn có cả chuyện xưa, chẳng qua hiện tại nói đến khả năng có chút đại nghịch bất đạo.”

“A? Đại nghịch bất đạo thế nào?”

Thẩm Dực nói: “Bởi vì năm đó Đằng nam vẫn là Đằng quốc.”

“Ngươi nói đi.”

Được Tiết vương cho phép, Thẩm Dực mới tiếp tục nói: “Năm đó Đằng quốc còn giao chiến với Đại vương, Đằng quốc đưa ra một chiến thần, tên là Đằng Vân, chắc Đại vương cũng biết, vì Đằng vương ngu ngốc vô năng chỉ lo hưởng lạc, đem bạc vốn dùng mua lương thảo sung quân tiêu xài, hoạn quan vì lấy lòng Đằng vương mà giấu công báo, Đằng Vân tướng quân xoát binh chống cự, vì thiếu lương lại không có viện binh, bị quân đội của Đại vương đánh lui, lúc ấy thối lui đến một tiểu đình bị vứt bỏ, Đằng Vân tướng quân thề sống chết không hàng, dùng máu viết ba chữ ‘Huyết đào đình’. Sau đó dân chúng vì tưởng niệm Đằng Vân thề sống chết thủ vệ, cố ý đem ba chữ hắn viết tạo thành bảng hiệu, ba chữ Huyết đào đình liền có từ đó.”

Tiết Quân Lương híp mắt, gõ tấu chương, nói: “Chính là ba chữ kia?”

Thẩm Dực gật gật đầu.

Tiết Quân Lương không nói gì thêm, chỉ đứng lên, đi đến cạnh giá sách của noãn các, rút ra một quyển sách, lấy một tờ đưa cho Thẩm Dực.

Thẩm Dực không biết ý Tiết vương, chỉ có thể mở ra nhìn, bên trên viết một số binh pháp, nhiều điểm bị vòng tròn, đều là kế sách đối kháng Trình Điền cùng hành quân đồ, hiện giờ Trình Điền đã sớm bị Chương Hồng giết chết, cái này rõ ràng là của trước kia.

Thẩm Dực lật mặt sau, không khỏi sửng sốt, chỉ thấy ở góc trang giấy, viết hai chữ “Huyết đào” nho nhỏ, giống như đúc mấy chữ “Huyết đào đình” trên tấm biển, không chút khác biệt.

Nếu như chữ khác nhau, chỉ nhìn chữ viết một cách đơn thuần, khả năng sẽ có bắt chước, nhưng có bắt chước cỡ nào, cũng không thể không chút sai sót.

Lúc này Tiết Quân Lương mới thản nhiên nói: “Trên tay Trầm khanh, là thư họa của hoàng hậu.”

Tay Thẩm Dực run lên, “Lạch cạch” một tiếng, sách rơi xuống đất, Khương Dụ đứng một bên vội vàng nhặt sách lên lau khô, đây chính là thư họa của hoàng hậu a, phá hủy sách là tội danh nhỏ nhưng lại lớn.

Tiết Quân Lương híp mắt nhìn chằm chằm tấu chương trên bàn, nói: “Trầm khanh luôn luôn thông minh hơn người, đối với hai chữ này, ngươi nghĩ thế nào?”

“Cái này… Vi thần…”

Thẩm Dực đã sớm đoán Đằng Vân và hoàng hậu là cùng một người, chỉ bởi vì Thẩm Dực hiểu biết rất nhiều chuyện Đằng quốc, cũng dừng chân khá lâu ở Phụng quốc, hiển nhiên biết trong đó có rất nhiều chỗ không hợp lý, sau đó đi tìm hoàng hậu chứng thực.

Tuy hoàng hậu nương nương không thừa nhận, nhưng cũng là im lặng, hiện giờ “Chuyện cũ năm xưa” đột nhiên bị nhắc tới, mà bị Tiết vương nhắc tới, Thẩm Dực có chút không biết làm sao, nếu bảo hắn nói cái gì đó, chỉ có thể nói ra một câu chuyện hoang đường, nhưng đây là sự thật.

Hiển nhiên, Tiết Quân Lương cũng bắt đầu hoài nghi, loại chuyện hoang đường này.

Nữ nhân duy nhất đời này y tin một bề, lại là địch nhân chính tay y giết chết, nếu đây là sự thật, vậy nghi hoặc từ trước tới nay, lập tức giải quyết dễ dàng, đã vậy còn thực đơn giản…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.