Chương trước
Chương sau
Tiết Ngọc thoáng chấn động, tuy hắn tự xưng xử sự khôn khéo, nhưng xem ra muốn phân cao thấp với Tiết Quân Lương vẫn có chút cố sức, y là quân mình là thần, thấp hơn một cái đầu, đành phải nén giận.
Tiết Ngọc vội vàng quỳ xuống, nói: “Thần đệ không dám, bệ hạ bớt giận, bớt giận. Thần đệ chỉ là tiết kiệm, ghi khắc ân điển của bệ hạ, không dám phô trương, cho nên chỉ dẫn theo một ngàn binh sĩ, tuyệt không có nhị tâm.”
Tiết Quân Lương nói: “Ngươi hôm nay làm sao vậy, cô nào có sinh khí, tại sao bớt giận, chính là hỏi một chút thôi… Bất quá ngươi có thể biểu đạt trung tâm, cô cũng thật cảm động.”
Y nói xong, xoay người lại, đối mặt với quan viên đi theo, nói: “Vừa lúc hôm nay ở đây, trước mặt tiên hoàng, ngươi không ngại nói cho liệt tổ liệt tông nghe một chút, nếu ngươi có phản loạn chi tâm, trời tru đất diệt, vạn tiễn xuyên tâm, không được chết tử tế!”
Tiết Ngọc run lên một cái, khuôn mặt thanh tú trở nên trắng bệch.
Tất cả mọi người không dám hé miệng, lo sợ đốt tới chính mình, vậy mới nói thiên uy không lường được, một khắc trước còn hỏi han ân cần, ngữ khí ôn hòa nói chuyện, ngay sau đó ép người quỳ trước hoàng lăng thề.
Tuyết rơi dần dần nặng thêm, trải trên mặt đất một tầng mỏng manh, Tiết Ngọc quỳ trên mặt đất, từng chữ từng chữ thề.
Tiết Quân Lương vẫn luôn mỉm cười đứng một bên, cuối cùng nói: “Kỳ thật cô cũng tin tưởng ngươi, dù gì ngươi cũng là thân đệ đệ của cô, bất quá mấy năm nay ngươi rất ít trở về, khó tránh khỏi vài lời đồn đãi trên triều đình, tục ngữ nói chính không sợ tà, hiện giờ ngươi thề trước hoàng lăng, cũng có thể ngăn chặn miệng lưỡi người khác, ngươi thông cảm cho một mảnh dụng tâm này của cô a.”
Tiết Ngọc quả thực nghiến răng nghiến lợi nuốt giận, xả ra tươi cười, nói: “Vâng, thần đệ hiểu được, tạ bệ hạ ưu ái.”
Tiết Quân Lương lại chuyển đề tài, một lát nói đến cài này một lát nói đến cái kia, khiến văn võ cả triều đều căng thẳng, tác dụng của xao sơn chấn hổ ( gần nghĩa ‘rung cây dọa khỉ’) thật không tồi.
Buổi tối, bày yến hội thỉnh Tiết Quân Lương dùng bữa, Tiết Quân Lương biết kế xao sơn chấn hổ dùng được, nhưng không thể bức lão hổ nóng nảy, lão hổ vừa trưởng thành cũng là lão hổ, chỉ có chân chính nhổ nanh vuốt, mới dễ dàng bắt lấy, bằng không người có hại lại là chính mình.
Thời điểm Tiết Quân Lương dùng bữa lại ca ngợi Tiết Ngọc, còn nói phải học tập Tiết Ngọc, cần kiệm một chút, một bàn này bày quá nhiều đồ ăn, y chỉ chọn vài món, còn lại thưởng cho quan viên và cung nhân.
Dùng qua thiện, Tiết Quân Lương bảo Khương Dụ thỉnh hoàng hậu lại đây, hiển nhiên muốn làm gì thì quá rõ ràng.
Tụ Dao cố ý đưa thật nhiều y phục hoa lệ đến, chỉ chờ tối hôm nay, bệ hạ đi tuần chỉ mang theo hoàng hậu, đương nhiên phải nhân cơ hội chiếm được niềm vui của Thánh Thượng mới tốt.
Đằng Vân tắm rửa xong, Tụ Dao búi tóc cho hắn, không quá rườm rà, lại có chút biếng nhác, dường như một đầu tóc mây có thể tán xuống bất cứ lúc nào, tóc đen tinh tế mềm mại…, chọc lòng người ngứa ngáy.
Tụ Dao ở trong cung khá lâu, tài trang điểm lão luyện, nàng lấy ra vài bộ xiêm y cho Đằng Vân chọn, tâm tử Đằng Vân không tại đây, cứ để Tụ Dao làm chủ là được.
Tụ Dao cười trộm một tiếng, muốn nàng chọn, tự nhiên chọn xiêm y rộng rãi, dễ cởi.
Lúc Đằng Vân tới, Tiết Quân Lương không thể không thừa nhận, hoàng hậu này quả thật khiến y có chút kinh diễm.
Muốn nói hắn có bao nhiêu mỹ cũng không thấy, nhưng khuôn mặt thanh tú quyến rũ lộ ra đoan trang cùng trầm ổn, không kiêu không túng, đại khí ung dung.
Tiết Quân Lương sai người đặt bàn nhỏ, bên trên bày vài món điểm tâm và rượu, cái này vừa đúng tâm tư Đằng Vân, Tiết Quân Lương làm người nghiêm cẩn, nếu không say, sợ là không có cơ hội ám sát.
Đằng Vân ngồi xuống, tuy rằng không nịnh nọt, nhưng so với ngày thường ngoan ngoãn hơn rất nhiều, càng khiến Tiết Quân Lương cảm thấy mình đã thu phục được hoàng hậu tính tình cao ngạo này.
Tiết Quân Lương uống vài chén rượu, đột nhiên cười nói: “Uống như vậy, không có ca múa nhắm rượu, không chút thú vị, không bằng ái phi múa một khúc.”
Đằng Vân chưa từng học qua cái gọi là ca múa, bảo hắn bàn luận binh thư còn được, dù thuở nhỏ hắn được dạy nhiều thứ, nhưng cũng không học mấy chuyện của nữ tử, trong lòng hắn một trận bồn chồn.
Tiết Quân Lương lại nói: “Người tới!”
Y cao giọng gọi, vệ binh bên ngoài đáp lời mà vào, tựa hồ Tiết vương bị rượu thượng đầu, đi lại có chút loạng choạng, chống mép bàn đứng lên, tới trước mặt vệ binh, đưa tay kéo.
Chỉ nghe “Xuy” một tiếng, Tiết Quân Lương rút kiếm ra khỏi vỏ, ngón trỏ đón ánh nến nhẹ nhàng gõ lên thân kiếm, phát ra tiếng “Tranh” thanh thúy.
Đằng Vân không biết y có ý gì, ánh mắt chằm chằm theo dõi y.
Tiết Quân Lương cầm kiếm trở về, đưa cho Đằng Vân, nói: “Ái phi vì cô múa kiếm, như thế nào?”
Tay cầm kiếm của Đằng Vân nhất thời lạnh lẽo, hắn không biết Tiết Quân Lương có nhìn thấu cái gì hay không, hoặc là cử động của hắn khiến y hoài nghi.
Nào có múa kiếm lại dùng kiếm thật, đừng nói múa, cầm kiếm trước mặt quân vương, đây chính là đại nghịch bất đạo, hơn nữa Tiết Quân Lương cũng không bảo vệ binh lui xuống, hai đội vệ binh liền đứng ở cạnh cửa, cúi đầu ấn kiếm, chờ nghe lệnh.
Dù Đằng Vân cầm lưỡi dao sắc bén, cũng không có một tia hy vọng.
Tiết Quân Lương lại ngồi xuống, dựa vào bàn, mỉm cười nhìn Đằng Vân, Đằng Vân cảm thấy con cáo già này nhìn thấu hành động của mình, chỉ có thể kiên trì cầm lấy kiếm.
Đằng Vân sử kiếm cả đời, từ sáu tuổi tiến thư phòng, đi học quen dùng kiếm, thẳng đến khi bị Tiết Quân Lương một tiễn xuyên tim.
Nhưng hiện tại, trường kiếm đối với thân thể này mà nói, tựa hồ có chút nặng nề.
Đằng Vân vung kiếm, tuy hắn từng xem qua múa kiếm, nhưng đến phiên mình thì không biết làm thế nào, lại không thể thực sự xuất ra công phu, một hoàng hậu ở thâm cung nội viện, nếu biết công phu chiêu thức, chẳng phải khiến người ta hoài nghi.
Tiết Quân Lương tay chống đầu, nhìn động tác có chút vụng về của Đằng Vân, y phục rộng rãi theo động tác của hắn nhẹ nhàng xoay chuyển, lưu hoàn bạch sắc vây quanh thắt lưng tinh tế, giống như không thực sự chặt chẽ.
Rõ ràng dáng người suy nhược như vậy, vốn nên ôn nhu vô hạn mà múa kiếm, lại bị Đằng Vân biến thành cứng ngắc.
Tiết Quân Lương tự tiếu phi tiếu, nhìn đến bộ dáng Đằng Vân vì vung trường kiếm mà cố hết sức lực, ánh mắt ám trầm, liền đứng thẳng dậy.
Y chậm rãi đi qua, lấy kiếm trên tay Đằng Vân, ném sang một bên, một tay ôm lấy hắn, Đằng Vân mở to hai mắt, khắc chế giãy dụa, lập tức khép mắt.
Tiết Quân Lương biết đối phương thả lỏng thân mình, cười một tiếng, một tay ôm Đằng Vân, một tay vươn ra, tháo trâm cài trên đầu Đằng Vân, ném xuống bên cạnh trường kiếm.
Đằng Vân theo động tác của y, gắt gao nhìn chằm chằm trâm cài trên mặt đất, trong lòng nhất thời lạnh lẽo, Tiết Quân Lương không đợi hắn thu hồi ánh mắt, liền ôm người vào nội thất, đặt Đằng Vân lên giường.
Không có trâm cài, tóc Đằng Vân tán xuống, có chút hỗn độn, cộng thêm khuôn mặt trắng bệch, lại có một loại ý nhị khác.
Tiết Quân Lương lấy tay vén tóc của hắn, nhẹ nhàng trêu đùa, vuốt ve một chút, cười nói: “Ngươi nhìn ta như vậy, lại khiến ta nghĩ tới một người…”
Y nói tới đây liền không nói nữa, lời nói không minh bạch này càng khiến Đằng Vân bỡ ngỡ.
Tiết Quân Lương nói: “Hiếm khi hôm nay ngươi tình ta nguyện, nếu ái phi chủ động thêm một chút, ta cũng không để ý.”
Tiết Quân Lương nói xong, đưa tay chậm rãi kéo đai lưng của Đằng Vân xuống, ngoại sam theo đai lưng cùng nhau mở ra.
Đằng Vân giơ tay muốn lấy vũ khí, nhưng trâm cài sắc bén duy nhất trên người hắn đều bị ném xa, hơn nữa bên ngoài còn có vệ binh…
Tay nâng lên một nửa chậm rãi thả xuống, Đằng Vân cắn răng, hai kiếp của hắn, cuối cùng vẫn nằm trong tay Tiết Quân Lương.
Hắn cho rằng mình có thể đấu với Tiết Quân Lương, hóa ra vẫn luôn là mèo vờn chuột, dù hắn trở mình, cũng không thoát khỏi cái vòng Tiết Quân Lương vẽ.
Tiết Quân Lương chăm chú nhìn ánh mắt của hắn, y đã từng nhìn thấy ánh mắt giống hệt như vậy, đôi mắt tối đen, oánh nhuận, hiện rõ không cam lòng, lại trộn lẫn mất mát thậm chí là tuyệt vọng.
Khi đó Tiết Quân Lương kéo cung, nheo mắt, tuy tướng quân kia của địch quốc thương tích chồng chất, trên người tróc da tróc thịt không có một nơi lành lạnh, nhưng vẫn không chớp mắt nhìn y.
Thật giống như hiện tại…
Không thể phủ nhận, Tiết Quân Lương là người chuộng nhân tài, thời điểm đối diện với ánh mắt như vậy, đã từng động ý niệm trong đầu, có lẽ thả người này, hắn sẽ cảm động đến mức để ta sở dụng?
Nhưng khả năng rất thấp, dao động của Tiết Quân Lương không đủ thuyết phục chính mình, trong chớp mắt, y thả dây cung trong tay.
Khi đó Tiết Quân Lương thưởng thức Đằng Vân, trừ bỏ thưởng thức còn có kính nể, mà hiện tại, Tiết Quân Lương nhìn đôi mắt của người phía dưới, thế nhưng hạ thân nảy lên một trận khô nóng.
Tiết Quân Lương xua đi ý niệm trong đầu, Đằng Vân là Đằng Vân, đã chết, ngay cả thi cốt đều hoả táng, mà người dưới thân là hoàng hậu của mình, hậu phi nạp về là để làm chuyện này.
Tiết Quân Lương nghĩ như vậy, cảm giác say tựa hồ thượng đầu, trên người càng thêm khô nóng khó nhịn, y đưa tay đẩy ngoại sam của Đằng Vân ra, nhẹ nhàng hôn cắn cổ Đằng Vân.
Tay cũng không chút nào nhàn rỗi, theo mắt cá chân quang lỏa của Đằng Vân, chậm rãi vuốt ve lên trên.
Đằng Vân giống như sợ hãi một chút, mạnh mẽ rút chân, lại bị Tiết Quân Lương nắm chặt, ép hắn mở chân ra.
Đằng Vân bị y vuốt ve đến run rẩy, Tiết Quân Lương trấn an hôn lên môi cùng trán của hắn, cười nói: “Không thích sao, bất quá nhìn phản ứng của ngươi, giống như thực hưởng thụ.”
Đằng Vân bị y trêu chọc như vậy, nháy mắt huyết sắc trên mặt mất đi, khớp hàm cao thấp đánh nhau, như sợ hãi, lại như phẫn nộ.
Tiết Quân Lương nhìn phản ứng của hắn có một khắc thất thần, ánh mắt này y cũng từng gặp qua, hơn nữa từ cùng một người.
Thời điểm Tiết Quân Lương xuất thần, chợt nghe thanh âm Tiết Hậu Dương từ ngoài vọng vào, “Bệ hạ, có cấp báo! Bệ hạ…”
Khương Dụ và Tiết Hậu Dương đứng bên ngoài, tuy lúc này chưa quá khuya, nhưng Tiết vương cho đòi hoàng hậu thị tẩm đã một lúc, làm gì thì quá rõ ràng, Vạn Niên hầu lại đột nhiên vội vã chạy tới muốn gặp Tiết vương.
Khương Dụ là nô tài, cho ông một trăm lá gan cũng không dám quấy rầy nhã hứng của Thánh Thượng, đó là tội không chống nổi.
Tiết Hậu Dương thấy ông lưỡng lự, liền tự mình gọi, vừa gõ cửa vừa gọi, Tiết Hậu Dương tính tình thẳng thắn, rất nhiều quy củ không thích, nhưng ở triều đình nhiều năm, cũng học chút khéo léo đưa đẩy.
Tiết Quân Lương biết hắn có chừng mực, lỗ mãng như vậy hiển nhiên có chuyện khẩn cấp.
Nhưng sắc mặt y vẫn không tốt lắm, bất kì ai bị quấy rầy lúc này chắc chắc không dễ chịu.
Tiết Hậu Dương hô vài tiếng, cửa liền mở, lập tức tiến vào, trình lên văn kiện khẩn cấp, trên mặt văn kiện dùng bút son viết một chữ “Cấp” màu đỏ.
Tiết Quân Lương nhìn thoáng qua, lập tức thay đổi sắc mặt, dẫn Tiết Hậu Dương cùng Khương Dụ tới thiên thất.
Tiết Quân Lương mở thư, là khoái mã biên quan báo nguy.
Từ khi Tiết Ngọc thượng kinh, đạo chích phía bắc bắt đầu rục rịch, những người này đều là du mục, trời sinh tính bưu hãn hiếu chiến, binh quyền trên tay Tiết Ngọc không lớn như Tiết Hậu Dương, nhưng có thể trấn được bọn họ, nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, bởi vì đám người dũng mãnh hiếu chiến luôn có nội loạn.
Từ dòng họ lập nên quốc hiệu, khó được hòa bình, hôm nay nhi tử soán vị, ngày mai quốc cữu mưu phản, luôn vây trong chiến loạn.
Trước đó quốc cữu Trình Điền đưa chất tử của mình lên ngôi vị hoàng đế, Trình Điền tay cầm trọng binh, dưới trướng lại có không ít mưu sĩ, không ai có thể chống lại, cũng coi như an ổn nhất thời.
Nhưng Tiểu quân vương đăng cơ, dần dần không muốn bị người khống chế, hoạn quan từng nói cho hắn biết, Trình Điền chưa trừ, khó an thiên hạ, nếu trừ Trình Điền, phải trọng dụng võ tướng khác hạ thấp kiêu ngạo của y, chọn đúng cháu ruột của nguyên lão tam triều, Trâu Chấn Anh.
Vì thế Tiểu quân vương bắt đầu thay đổi binh lực, Trình Điền phát hiện liền mang binh vây quanh hoàng cung, lúc này Trâu Chấn Anh cầm quân kỳ hộ quốc, giao phong với quân của Trình Điền ngay ngoài hoàng cung.
Mà Tiểu quân vương đã nhìn lầm người, tin sai người, Trâu Chấn Anh cũng là kẻ tâm lang hổ, muốn làm vua của một nước, thừa dịp giết chóc tiến hoàng cung bắt đi Tiểu quân vương cùng thái hậu.
Trình Điền mang binh đuổi theo không có kết quả, lại không thể đánh mất kinh sư, vì thế lui về kinh sư.
Trước mắt biên cương Tiết quốc không có chủ tướng, Trình Điền và Trâu Chấn Anh giằng co không phân, hai phe đều có ý định nghị hòa, vì thế ăn nhịp với nhau, lại sinh ra quỷ kế.
Lấy cớ Tiểu quân vương mất tích, tìm được manh mối, có người nhìn thấy tiểu quân vương ở lãnh thổ Tiết quốc, muốn phái binh nghênh đón quân vương quay về.
Mà mục đích lại quá rõ ràng, bọn họ thấy Tiết Ngọc không ở biên cương, muốn nhân cơ hội tiến vào, Tiết quốc và Đằng quốc giao phong lâu dài, hiển nhiên quốc nội trống rỗng, lúc này không tấn công, e là không tìm được cơ hội tốt hơn.
Tiết Quân Lương nắm chặt thư, cười to một tiếng, “Khá lắm man di, ngay cả quốc hiệu cũng chưa định, còn thèm thuồng thổ địa Tiết quốc của ta.”
Tiết Hậu Dương nghe y nói vậy, không khỏi căng thẳng, Tiết Quân Lương ném thư cho hắn xem, Tiết Hậu Dương rất nhanh nhìn một lần, sắc mặt cũng trầm xuống.
Nói: “Bệ hạ, thần đệ chờ lệnh, không thể để man di chê cười chúng ta.”
Tiết Quân Lương nói: “Ngươi đi ta yên tâm, nhưng danh không chính ngôn không thuận.”
“Này…”
Tiết Hậu Dương dừng một chút, cũng hiểu được đích xác như thế, dù sao đó là đất phong của Tiết Ngọc, nhưng hiện tại thả Tiết Ngọc đi, ai cũng không yên tâm.
Tiết Quân Lương ngồi xuống, đưa tay ý bảo Tiết Hậu Dương cũng ngồi xuống, nói: “Thả Tiết Ngọc đi cũng không phải không thể, chỉ cần phái thêm một người tòng quân, không lo không nhìn được hắn.”
Tiết Hậu Dương nói: “Thứ cho thần đệ ngu dốt, thật sự nghĩ không ra một người như thế.”
“Ngươi không nghĩ ra được?”
Tiết Quân Lương cười càng thâm ý , “Người này có quan hệ mật thiết với ngươi, chính là Đằng Thường.”
“Đằng Thường.”
Tiết Hậu Dương thì thào niệm một tiếng, lập tức nhăn mi, hắn nghĩ đến tình cảnh Đằng Thường và Tiết Ngọc cùng nhau tiến trà lâu, lại không thể nói ra, vì thế nói: “Bệ hạ… Thật sự không phải thần đệ không muốn cho Đằng Thường đi, mà là… Mà là Đằng Thường, y chung quy…”
Tiết Quân Lương phất tay, nói: “Với tài trí của Đằng Thường, muốn ngăn cản Tiết Ngọc, tuyệt đối chân thật đáng tin, bằng không mấy năm nay y làm sao đứng vững ở vị trí Tướng gia. Ngươi chỉ cần thay ta nói với y vài câu…”
Tiết Quân Lương nói xong, đứng dậy, không vội không hoãn nói: “Môi hở răng lạnh, sở dĩ Trình Điền và Trâu Chấn Anh xâm phạm biên thổ Tiết quốc, là bởi vì khoảng cách của bọn họ với Đằng quốc, chờ biên thổ Tiết quốc không còn, Đằng quốc còn xa sao? Ta là cho y mượn binh, để y bảo vệ quốc gia của mình.”
Tiết Hậu Dương nghe y nói như vậy, liền bị khí thế của Tiết vương trấn áp, lời này xác thực đúng, Đằng quốc nhỏ yếu, Phụng quốc cũng được, Trình Điền cũng tốt, hay là Trâu Chấn Anh, đều là vì Đằng quốc bị Tiết quốc cách trở, mới không dễ tấn công, chỉ cần bọn họ chiếm lĩnh biên thổ Tiết quốc, hiển nhiên sẽ thừa thắng bắt lấy Đằng quốc.
Về tình về lý, về trung về tư, mặc kệ Đằng Thường và Tiết Ngọc có phải bằng hữu hay không, Đằng Thường đều sẽ tận lực mang binh xuất chiến.
Tiết Quân Lương nói xong, liền ra thiên thất, Tiết Hậu Dương sửng sốt một, chờ kịp phản ứng cũng theo ra.
Hắn vừa mới ra thiên thất, liền thấy trước mắt chợt lóe, theo bản năng lắc mình chắn trước mặt Tiết Quân Lương, ra tay ngăn trở binh khí đâm tới.
Tiết Hậu Dương tự phụ võ công không kém, thế nhưng lần này không đoạt được binh khí, bị thích khách phản thủ một kiếm, thiếu chút nữa bị thương, nếu không phải một kiếm của người nọ có nửa khắc ngưng trệ, hình như binh khí không vừa tay, hắn cũng không nhẹ nhàng đoạt được trường kiếm như vậy.
Chính là Tiết Hậu Dương lập tức ngây dại.
“Hoàng… Hoàng tẩu!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.