Thời điểm Đằng Thường tỉnh lại chợt nghe ngoài cửa có người cười nói: “Hầu gia, sao ngài không vào, cứ qua lại trước cửa làm gì?”
Tiết Hậu Dương nói: “Ta chỉ có đoạn thời gian không về, ngươi cũng bắt đầu trêu ghẹo chủ tử?”
Thanh âm kia vẫn cười nói: “Nô tỳ nào dám! Nô tỳ nhìn chủ tử ngài mà thấy mệt thay, đây là phủ Hầu gia, ngài ở địa bàn của mình, cần gì loanh quanh thế, muốn vào xem liền trực tiếp vào thôi.”
Tiết Hậu Dương có chút xấu hổ, giống như bị nhìn thấu tâm sự, đành đẩy cửa bước vào.
Vòng qua bình phong, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Đằng Thường.
Tiết Hậu Dương càng mất tự nhiên, vuốt vuốt mũi, khụ một tiếng, nói: “Thường tướng tỉnh?”
Đằng Thường không nói chuyện, cổ họng y vô cùng đau đớn, có chút nóng rát, há miệng thở dốc lại nói không ra lời.
Tiết Hậu Dương sơ suất đương nhiên không chú ý, còn tưởng đối phương không muốn để ý mình, ngược lại tỳ nữ phía sau liền nhìn ra, nhanh chóng rót một chén trà đặt vào tay Tiết Hậu Dương, rồi cười khanh khách mở cửa đi ra ngoài.
Tiết Hậu Dương bị cười, trên mặt nóng cháy, vẫn kiên trì đi qua, nâng Đằng Thường dậy, sau đó để y tựa vào lòng mình, đưa nước cho đối phương.
Đằng Thường không có khí lực, tay run lên, chén nước đổ ra ngoài, may mắn Tiết Hậu Dương phản ứng nhanh, lúc tiếp được chỉ còn lại hơn phân nửa chén.
Tiết Hậu Dương vội vàng lau sạch nước trên người y, chính là vừa đụng tới Đằng Thường, tay lại đột ngột thu về,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-nuong-nuong/118076/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.