Cung nữ đứng trước gương đồng, cẩn thận chải tóc cho người ngồi trước. Người nọ một thân y phục vàng nhạt, lưu hoàn minh hoàng quấn quanh thắt lưng mảnh khảnh, dáng người uyển chuyển quyến rũ. “Thụy Tuyết, ngươi xem, ta có tóc bạc rồi phải không?” Người nọ nói xong, ngón tay tinh tế nhẹ nhàng nâng một lọn tóc. Đừng nhìn hắn một thân váy sam, nhưng thanh âm phát ra không mềm mại như nữ tử, thanh âm có chút trầm thấp, xem như là trong trẻo, bất quá có thể khẳng định, đó là một nam tử. “Đại vương,” Thụy Tuyết cười nói: “Chỗ nào có tóc bạc, nô tỳ không thấy bóng dáng một sợi.” Người nọ cười khẽ, khuôn mặt trang điểm nhàn nhạt hiện lên phong thái bức người, “Ngươi lại lấy lòng ta.” “Nô tỳ không dám, những câu nô tỳ nói đều là thật! Ngài ngẫm lại a, nếu nô tỳ nói dối ngài, chủ tử biết nhất định đánh gãy chân nô tỳ.” Nghe Thụy Tuyết nói tới hai chữ “Chủ tử” , người nọ đột nhiên thu liễm ý cười, nói: “Chủ tử của ngươi gần đây tốt chứ, y không tiến cung, chỉ bảo ngươi mỗi ngày vào cung một chuyến, có phải phiền chán ta hay không?” “Sao có thể a Đại vương.” Thụy Tuyết nói: “Chủ tử vì Đại vương ngài mỗi ngày bôn ba xử lý triều chính, nô tỳ là một tiểu nữ tử cái gì cũng không hiểu, chỉ biết gần đây chủ tử mệt nhọc gầy yếu , nghe nói là đương triều Tả tướng luôn đối đầu với chủ tủ… Chủ tử không muốn ngài lo lắng, không cho nô tỳ nói với ngài.” Người nọ nghe xong, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, “Tả tướng cũng dám đối nghịch với Trục Lộc hầu ? Ai cho hắn lá gan đó?” “Đại vương đừng tức giận, là nô tỳ lắm miệng, chủ tử chỉ sợ ngài sinh khí thương thân, nói cuối cùng vẫn là ngài ấy đau lòng.” “Ngươi lại nịnh ta.” Nam tử nghe Thụy Tuyết nói như vậy, trong lòng cũng biết nửa thật nửa giả, nhưng vẫn không ngừng được ý cười, lãnh khốc trên mặt lập tức hòa tan, đuôi lông mày nhiễm thượng tiếu ý. Hai người bọn họ nói xong, chỉ thấy một nội thị đi tới, nói: “Khởi bẩm phụng vương, Trục Lộc hầu và Tả tướng cầu kiến.” “Tới đúng lúc.” Nam tử mặc váy sam đứng lên, mi gian thanh tú mang theo anh khí, hai nét đẹp trái ngược lại không hề xung đột. Người này chính là Phụng vương đương triều, Phụng Minh. Nhắc tới Phụng Minh, chắc chắn mọi người đều mắng một tiếng, hôn quân! Bất quá không có thế hệ quân vương nào của Phụng quốc có thể so với hắn, nói người này tâm ngoan thủ lạt, chuyên quyền độc đoán cũng không đủ, có quân vương nào không tâm ngoan, có quân vương nào không bá đạo, tính cách này chỉ là nho nhỏ với một quân vương mà thôi. Nhưng trong mắt người khác, Phụng Minh phạm vào một cái sai, đó là tín nhiệm nịnh thần, chuyên sủng nịnh thần. Phụng Minh chuyên sủng tới trình độ nào, mọi người đã muốn tâm chiếu bất tuyên (lòng hiểu mà không nói ra). Phụng quốc có Trục Lộc hầu tên Triệu Lục, nghe nói trước kia là dân chạy nạn trôi dạt khắp nơi, sau lại vì sinh kế đầu quân, một lần Phụng vương ngự giá thân chinh, vô tình thấy được tiểu binh này. Từ đó về sau tiểu binh thăng chức rất nhanh, một đường từ tiểu binh trở thanh Hầu gia dưới một người trên vạn người. Hơn nữa Hầu gia này hầu lên giường của Phụng vương, khiến một quân chủ tâm ngoan thủ lạt cam tâm tình nguyện dưới thân y, hàng đêm hoan hảo, còn khiến một quân vương không ai bì nổi cam tâm vận nữ trang. Triệu Lục cùng Tả tướng vào đại điện, Phụng vương đã ngồi sau sa trướng, từ nơi này chỉ có thể nhìn đến bóng người biếng nhác nằm nghiêng. Triệu Lục một thân quan bào màu đen, vóc người cao lớn, khuôn mặt cương nghị giống như đao tước phủ khảm, mũi rất thẳng, góc cạnh rõ ràng, một đôi mắt đôi môi ẩn ẩn lãnh khốc. Tả tướng vào đại điện liền quỳ xuống đất thỉnh an Phụng vương, mà Triệu Lục không quỳ cũng không có ý thỉnh an, trực tiếp đi tới, vén sa trướng lên. Không một cung nhân dám ngăn trở. Triệu Lục vào sa trướng, không biết là cố ý hay vô ý, sa trướng không khép lại, y cũng không bận tâm, đưa tay bắt lấy Phụng Minh, ôm vào trong lòng, thấp giọng cười nói: “Có nhớ ta không?” Mặt Phụng Minh hiện lên đỏ ửng, tựa hồ có chút thẹn thùng, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng bắt lấy vạt áo Triệu Lục, ngẩng đầu nhìn đối phương, không nói lời nào, chỉ là ai cũng biết động tác này có ý gì. Triệu Lục cười càn rỡ, không để Tả tướng đang quỳ vào mắt, hai người thân thiết một chút, mới ý bảo Phụng vương bên ngoài còn có người quỳ. Phụng Minh miễn cưỡng nằm trong lòng Triệu Lục, nói: “Tả tướng không cần đa lễ, Thụy Tuyết, mang ghế cho Tả tướng.” Thụy Tuyết vâng lời đưa ghế đến, để Tả tướng tuổi tác đã cao ngồi xuống. Thái độ của Triệu Lục khiến Tả tướng tức giận tới phát run, “Đại vương, lần này cựu thần tới, là vì có chút bất đồng với Trục Lộc hầu, hy vọng Đại vương quyết định.” “A?” Phụng Minh thoạt nhìn hưng trí không cao, nhưng vẫn tiếp lời Tả tướng: “Tướng gia cứ nói.” “Hôm nay thượng triều, chúng đại thần đề nghị thừa dịp kinh thành Tiết quốc khuyết thiếu binh lực, lập tức phái binh đánh lén, nếu không chờ Tiết quốc nghênh thú Đằng quốc đại công chúa, nghỉ ngơi lấy lại sức, liền khó đoạt được. Nhưng Trục Lộc hầu không cho là như vậy…” Triệu Lục đột nhiên cắt ngang lời Tả tướng: “Thần quả thật không cho là như vậy.” Y nói xong, ôm Phụng Minh lên, nghiêng người để Phụng vương xuống tháp, đặt dưới thân mình, đưa tay xé mở y phục của hắn, theo làn da lộ ra của Phụng vương mà sờ soạng. Phụng Minh thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng, dù sao bên ngoài có người, sa trướng cũng chưa buông hết. Nhưng nửa tháng qua Triệu Lục không tới tẩm cung của hắn, chớ nói chi là thân thiết, hắn một lòng cho rằng Triệu Lục đã chán mình, dù sao người này không phải đoạn tụ, đó cũng là lí do vì sao đường đường Phụng vương lại đi mặc nữ trang. Lúc này Triệu Lục bỗng nhiên hưng trí, Phụng Minh chỉ có thể chiều theo, thân thể lập tức mềm nhũn. Triệu Lục vừa hôn Phụng vương trong lòng vừa nói: “Tiết Quân Lương quỷ kế đa đoan, nhiều năm qua chúng ta vẫn ở thế giằng co với Tiết quốc, sao Tiết Quân Lương có thể ngốc đến mức để kinh thành bị người đánh lén, nếu binh sĩ lặn lội đường xa tiến đến, đánh lén cái gì, rõ ràng là ngoan ngoãn nhận cái chết.” Y không nói tiếp, môi khép mở, liền như có như không cọ xát làn da Phụng Minh. Y phục của Phụng Minh bị xé mở, không cởi toàn bộ, lộn xộn vướng trên khuỷu tay, càng thêm tình sắc, trong lòng hắn không muốn bị người nhìn đến, nhưng nếu làm trái ý Triệu Lục, chỉ sợ y mất hứng, dù cảm thấy thẹn, cũng theo ý tứ đối phương. Triệu Lục nhìn khóe mắt người nọ chậm rãi trở nên đỏ sẫm, biết đối phương động tình, liền lật người hắn, để Phụng Minh ghé vào tháp thượng, đưa tay kéo y phục của hắn xuống, khiến toàn bộ lưng bại lộ, dùng tay vuốt ve đùi hắn. Thấp giọng cười nói: “Đại vương minh giám, vi thần nói có đúng không?” “A…” Phụng Minh nhẹ nhàng than, hắn khắc chế tiếng rên trong cổ họng, tận lực khiến thanh âm bình thường, cất cao giọng: “Cô gia cho rằng Trục Lộc hầu nói đúng, Tả tướng không cần lo lắng…” Hắn nói xong đột nhiên run lên một cái, hai tay nắm chặt y phục thưa thớt dưới thân mình, thế nhưng người phía sau không chút yêu thương, liền như vậy tiến vào. Phụng Minh thở gấp gáp, hắn đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, cắn răng nói tiếp: “Tả tướng, nếu cô gia tùy tiện phát binh, Đằng vương nhát gan, vì lấy lòng Tiết Quân Lương, có thể sẽ hợp lực tấn công chúng ta? Điều này ngươi có từng nghĩ đến.” “Này…” Tả tướng bị Phụng Minh hỏi, ngẫm nghĩ, Phụng Minh nói có đạo lý, Đằng vương rất nhát gan, vì cầu sinh tồn, thường xuyên dựa dẫm hai nước. Phụng Minh nói hết lời, cuối cùng không mở miệng nữa, hắn nửa tháng không hoan ái với Triệu Lục, phía sau hiển nhiên không thích ứng, nhất thời đau đến sắp ngất, nhưng Triệu Lục hoàn toàn không có ý dừng lại, nghe được tả tướng bị Phụng Minh thuyết phục lui xuống, còn khoái trá nở nụ cười, nắm lấy thắt lưng Phụng vương mà ra vào nhanh hơn. ****** Tiết Quân Lương bôi thuốc cho Đằng Vân, y định cấp sửu hoàng hậu của mình một trái táo đỏ, hiển nhiên không nóng nảy, từng chút từng chút xoa loạn. Thuốc mỡ thanh lương, xoa lên lập tức có tác dụng, Đằng Vân vẫn luôn bị đau đớn trên mặt gây khó chịu, lại luôn bất an vì đang ở dị quốc, cho nên chưa từng một lần ngon giấc, vậy mà lúc này không đau. Tuy Đằng Vân không thích Tiết Quân Lương cách gần như vậy, nhưng không có biện pháp, đối phương xoa dược rất chậm, lúc đầu hắn còn chút căng thẳng, dần dần duy trì không được, mệt mỏi vây khốn, mí mắt càng nặng. Tiết Quân Lương thấy đối phương nửa ngày không nói lời nào, cư nhiên dựa vào nhuyễn tháp ngủ say. Y đứng dậy, nhẹ giọng phân phó Khương Dụ mang một kiện áo choàng tới, tự mình đắp cho Đằng Vân. Khương Dụ thấp giọng nói: “Đại vương, Phụng quốc thám tử có hồi báo.” Nói xong, trình lên một tờ giấy nhỏ. Tiết Quân Lương tiếp nhận tờ giấy, trên đó chỉ viết một dòng chữ. —— trước trừ Tả tướng Lạc khoản (Phần để chữ) là một chữ “Lục”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]