Cô định đóng cửa thì một bàn tay trắng nõn tách cửa ra,cô nhìn lên thấy một người con trai đầu đội mũ Chicago màu đen cụp xuống che đi đôi mắt chỉ lộ ra làn da trắng mềm mại tựa như bạch ngọc (Tử:thú thật t/g k pjt đó là cái gì nên viết bậy bạ đó) anh ta mặc một chiếc áo choàng màu đen tuyền phủ cả người,cao hơn cô nửa cái đầu,tức là cao 1m85,xung quanh anh ta tỏa ra khí chất ôn nhu mà thanh cao,lạnh lùng mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều tao nhã,anh ta nhẹ nhàng mở cửa,từ đôi môi mỏng,anh ta cất giọng trầm bổng,du dương như tiếng đàn Mechia rất là dễ nghe,đây chính là giọng của yêu nghiệt trong truyền thuyết a.
-Xin lỗi,lúc nãy tôi tình cờ đi qua nơi đây có nghe một giọng ca vang lên,tôi có thể hỏi rằng người đó ở trong đây không?
Có lẽ nhìn đến khuôn mặt xấu xí của tôi,anh ta không nghĩ người hát lại chính là cô.Mà cô lại không muốn dính đến phiền phức nên thản nhiên nói:
-Người đó đi rồi.
-Cô trúng độc Ti Man.
Anh ta nói một câu chẳng ăn nhập cuộc trò chuyện nhưng làm mặt cô khẽ biến,mạnh mẽ nhìn lên anh ta trong mắt không dấu được kinh hỷ,cô nắm tay anh hỏi dồn dập hỏi:
-Anh biết à? Vậy anh có giải dược không?
Anh ta lặng yên không tiếng động tránh người đi khỏi tay cô,cách một khoảng an toàn rồi mới trả lời,nếu nhìn rõ có thể thấy sâu dưới mắt anh ta một tia chán ghét xẹt qua.
-Tôi biết.
Nhìn hành động của anh ta,cô ngượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-nu-dao-hoa/2026272/chuong-10-4.html