Lâu Tâm Nguyệt chuyển đầu, nhìn về phía Hoài Chân, hắn cười khẩy khinh thường nói: “Thấy ngươi ngương mặt đức hạnh, cho dù có nhiều bằng hữu, cũng mau chóng sắp xếp cho các nàng, hôm nay ta sẽ trở về phương Bắc, không có thời gian lãng phí ở đây.”
Nghê Duyệt Dung nhận thấy Lâu Tâm Nguyệt thần thái cao nhã không tầm thường, khí chất hắn cao ngạo lại bế nghễ tất cả (nhìn mọi thứ bằng nửa con mắt), xác định hắn nhất định có thân phận cao quý, mà nàng e sợ những nữ nhân phía sau gây họa, liền một bước ngăn trở, nắm lấy Hoài Chân, đẩy đến trước người Lâu Tâm Nguyệt.
Nàng ôn hòa hữu lễ cười ngọt ngào, “Vậy tiện thể nhờ ngươi chiếu cố Hoài Chân, y tâm địa lương thiện, nhất biểu nhân tài (tuấn tú lịch sự),vừa ôn nhu đa tình, ngươi cùng ở chung đã lâu, y thật sự rất tốt, bất luận kẻ nào so ra cũng kém y; trước đây đa gia hoa lâu Dương Châu cả thảy hoa khôi đều mong muốn lấy thân báo đáp, y cũng hoàn toàn bất vi sở động, trong lòng chỉ tưởng niệm người y yêu thích. Công tử, ngươi phải hiểu được không dễ có được tâm tư y, nghìn vạn lần phải giữ gìn tình cảm a!”
Lâu Tâm Nguyệt thờ ơ lạnh nhạt, Hoài Chân muốn cấp mấy vạn lượng bạc đưa cho hắn, chỉ sợ hắn muốn bắt y đuổi ra khỏi nhà. Hắn nhìn không ra Hoài Chân có cái gì tốt, sỡ dĩ Nghê Duyệt Dung nói, hắn đều chỉ coi như gió thổi qua tai.
Nghê Duyệt Dung bắt gặp sắc mặt Lâu Tâm Nguyệt trầm xuống, liền biết tâm tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-khat-mi-duoc/66647/chuong-5-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.