Hoàng Phủ Kiệt trở thành Hữu tướng quân, so với ngày trước có bất đồng. Trước đây hắn bao giờ cũng tạo cảm giác dù cố gắng nhưng quyết đoán chưa đủ. Hiện tại, hắn cưỡi trên lưng chiến mã tỏa ra khí thế áp bức khiến kẻ khác khó thở.
Mỗi lần hắn đều xông vào chính diện đại quân địch.
Nếu hắn là một lính thường thì không nói, nhưng hắn là hoàng tử.
Mấy ngày liền hoàng tử tôn quý không thèm quan tâm đến tính mệnh bản thân, anh dũng sát địch, binh sĩ há có thể không cố gắng sát địch!
Hắn là tiên phong, không có nhiều chiến thuật đáng bàn, chỉ nghe đại tướng Lưu Bạch chỉ huy, muốn sát chỗ nào, hắn sẽ sát chỗ đó.
Đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, giết địch như không.
Khuôn mặt ấy, khí thế ấy, không ai có thể quên, cũng không ai dám xem thường.
Hoàng Phủ Kiệt đột nhiên giống như mãnh hổ xổng chuồng, khát máu, tàn ngược, thế không thể đỡ.
Đến ngày thứ bảy khi đại chiến bắt đầu, hắn lệnh “sát”, tiến vào tận trung tâm địch doanh, đoạt thi thể An vương mang về đại doanh. Chỉ một câu nói ngắn ngủi, ít chữ, nhưng trong đó ngầm không ít hung hiểm, liệu có ai hiểu.
Chỉ có mình hắn toàn thân đẫm máu —— thực sự giống như tắm máu trở về.
Trương Bình chăm chú nhìn theo hắn, vùng xung quanh lông mày càng cau có, nhăn sít.
Người khác thấy Hoàng Phủ Kiệt như vậy, sẽ nói hắn huynh đệ tình thâm, không sợ chết. Nhưng chỉ có y mới biết Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-hoang/3096400/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.