"Sửu Nha, nấu một ấm nước có cần lâu vậy không, muốn lười biếng hả? Còn không mau đến phòng bếp múc một chén canh hát sen cho Băng Ngọc cô nương."
Haizz, lại nữa!!! Ngày nào cũng bị sai tới sai lui, chậm chút xíu là bị mắng ngay lập tức. Từ ngày tỉnh lại tôi liền phát hiện bản thân ở một nơi hoàn toàn xa lạ, nhớ lại trước khi ngất đi bản thân còn nằm nơi núi rừng hoang vắng vậy mà giờ thì cột gỗ lầu son, xung quanh lại một đám người son phấn lòe loẹt nhưng đáng nói chính là tất cả bọn họ đều mặc y phục thời cổ đại, tuy rằng chính bản thân mình thật sự không muốn tin tưởng một chút nào nhưng hiện thực chính là hiện thực và hiện thực tát một cái thật mạnh vào mặt tôi, tôi xuyên không!!!
Thiên Di là một quốc gia giàu có và đông dân. Đế đô, nơi dưới chân thiên tử (con trời) nên đương nhiên cũng phồn hoa không kém. Yên Vũ Lâu có thể nói là kỹ viện nổi tiếng nhất đế đô. Mà tôi, Sửu Nha - ừ, là nha đầu làm việc vặt ở Yên Vũ Lâu.
Haizzz~~ nói thử xem xuyên không thì xuyên qua đi, tốt xấu gì cũng cho tôi xuyên tới nơi nào tốt một ít. Thôi thì xuyên vào kỹ viện cũng được, nhưng mà đã xuyên vào kĩ viện lại mang trên người khuôn mặt này thì.... Ông trời cũng chơi khăm tôi hay sao!!
Nhìn hình ảnh của bản thân phản chiếu trong lu nước trước mặt, tôi không khỏi cảm thán cho nhân sinh sắp tới của mình. Khuôn mặt giống y chang khuôn mặt của tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-co-nuong/187524/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.