Do dự một lúc thật lâu, rốt cuộc tôi vẫn quyết định cứu hắn. Cố hết sức muốn bế hắn lên, đáng tiếc sức tôi quá yếu. Nghĩ tới việc xách hai tay hoặc hai chân hắn kéo đi, có vẻ hơi dã man, đường núi gập ghềnh dằn xốc thế này, đoán chừng còn chưa tới cửa thôn hắn đã tắt thở. Không có biện pháp nào tốt hết, tôi đành ngồi xổm bên cạnh hắn thì thầm vào tai hắn nói lời xin lỗi:
"Ngươi nằm đây đợi một chút nha, tôi chạy về thôn gọi người tới cứu ngươi. Nhất định phải kiên trì nha."
Cố gắng chạy thật nhanh về thôn, tôi gọi vài người tới cứu hắn với tôi, bọn họ tuy rằng đều bất ngờ nghi hoặc nhưng vẫn giúp tôi mang hắn về nhà của thôn trưởng. Đúng lúc này thôn trưởng vừa từ ngoài đồng trở về, cũng không hỏi han gì nhiều, liền phân phó tôi ở nhà trông chừng hắn, còn ông nhanh chân chạy tới nhà vị bác sĩ duy nhất trong thôn mời ông ta lại đây chuẩn bệnh. Trong thôn có một thầy lang, y thuật cũng thường thường mà thôi, nhưng với điều kiện hiện tại thì chỉ có thể tạm chấp nhận như vậy, không cố nhiều hơn được, cứ tìm tới đã rồi tính tiếp.
Bác sĩ tới khám bệnh, lại kiểm tra một lượt cho hắn, ông nói đầu hắn bị cái gì đó đạp trúng, hiện tại còn không biết rõ ràng thương tích thế nào.. Ông sẽ mang tới một ít thuốc, nếu ngày mai còn không tỉnh lại, nhất định phải nhanh chóng đưa tới bệnh viện lớn trong thành phố.. Tôi lấy khăn lông, lại đổ ra một chậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-co-nuong/187522/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.