Cố lui người vào trong, mành tre rơi xuống, che khuất mọi vật bên ngoài. Tôi nhắm mắt lại, mệt quá, rất mệt!! 
Bên ngoài có người đã rời khỏi, tôi biết đó không phải là Mai Nhi. 
“Người ổn chứ?” Giọng nói ấp úng do dự của Mai Nhi từ bên ngoài mành tre vọng lại. 
Tôi im lặng không muốn trả lời, lúc nãy tôi đã suy nghĩ thật kĩ mọi chuyện. Nếu Mai Nhi muốn giết tôi, tôi chẳng có cơ hội nào trốn thoát. Vừa rồi tiểu cô nương giống như muốn giết chết tôi nhưng chẳng có chút sát khí ào cả. Nàng chỉ muốn làm lộ vết thương ở ngực trái của tôi, để đả kích Băng Ngọc mà thôi. Cùng như mượn cơ hội này cắt đứt mọi hi vọng mọi ràng buộc giữa tôi và Băng Ngọc. Chúng tôi chẳng có hi vọng nào nữa cả. Mưu kế thật tuyệt, tâm cơ không hề thấp. 
<Tớ thật sự rất nể phục cậu đấy, Kỳ Tử Hi.> 
“Chỉ còn một đoạn ngắn sẽ tới Định Nguyệt sơn trang. Người yên tâm! Tiểu nữ sẽ bảo vệ người an toàn.” Mai Nhi không tiến vào, nàng nhẹ giọng thở dài. 
Xe ngựa lại chuyển động, Mai Nhi vẫn ở bên ngoài. Tôi chầm chậm rơi vào giấc ngủ, khi tỉnh lại, bản thân đã nằm trên giường. Dùng khuỷu tay chống người dậy, liếc mắt quan sát xung quanh. Trang trí xa hoa, cảnh sắc ngợp trong vàng son. Giường ấm nệm êm, còn có hương thơm nhàn nhạt. Lại cúi đầu nhìn tới bản thân, quần áo đã được thay đổi, vết thương ở ngực trái cũng đã được băng bó hoàn hảo một lần nữa. 
“Cậu vừa lòng không? Tớ cố ý 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-co-nuong/1475642/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.