“Hướng Diệu, tỷ ra ngoài với muội tý, Thúy Trúc đệ ở lại đây trông chừng bệ hạ.” Tôi xoay người đi ra ngoài tẩm cung, Hướng Diệu im lặng theo phía sau tôi, không nói lời nào. Tới một chỗ yên tĩnh không bị ai quấy rầy, tôi dừng bước.
“Hướng Diệu, có thể kéo dài bao lâu?” Tôi nhẹ giọng hỏi nàng.
“Dựa vào năng lực của ta và hiệu lực của viên thuốc xoay trời chuyển đất thì nhiều nhất chỉ được hai ngày.” Hướng Diệu trầm giọng trả lời.
Hai ngày? Dù cho có chạy suốt ngày đêm cũng không kịp. làm sao đây?? Suy nghĩ trong đầu rối cả lên, trong nhất thời tôi cũng không biết nên làm thế nào mới đúng.
“Nguyệt Nhi ~ thật là chén cháo do ta nấu….” Giọng nói của Hướng Diệu hơi run.
“Có người tưởng một ná hạ ba con chim. Hướng Diệu, tỷ còn nhớ hình dáng của người tới lấy cháo không?” Tôi chợt nghĩ tới tiểu cung nữ lúc nãy, có chút sáng dạ. Một chén cháo độc có thể giết chết Băng Ngọc, lại nhân cơ hội đổ tội cho Hướng Diệu cũng như chặt đứt ràng buộc của tôi và nước láng giềng. Kỳ Tử Hi ~ nước cờ này cậu tính thật tốt.
“Là một cung nữ, búi tóc sơ rũ, thoạt nhìn còn rất trẻ.” Sau một hồi trầm mặc, Hướng Diệu lên tiếng trả lời.
“Quả nhiên là nàng!” Lúc nãy tôi đã cảm giác là lạ nhưng cũng không biết lạ ở chỗ nào, giờ thì mọi chuyện cũng đã sáng tỏ. Những cung nữ kia nhìn thấy khuôn mặt của tôi cũng không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ có một mình nàng ta là dám thản nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-co-nuong/1475639/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.