Kêu một tiếng “ Sửu Nha” xong Băng Ngọc lại yên lặng, ánh mắt không chút tiêu cự. Cảm giác choáng váng đánh úp, tôi ngã ngồi trên mặt đất.
“Hôm nay ta sẽ mang Nàng đi thành Hàn Giang.” Không biết Hướng Diệu trở lại từ lúc nào, nhìn thấy tôi đang ngồi dưới đất, nàng lên tiếng nói.
“Thành Hàn Giang…..”Một địa danh xa lạ, tôi bất giác lặp lại lời nói của Hướng Diệu.
“Lão sư của ta đang ở đó. Đây là hi vọng cuối cùng.” Hướng Diệu kéo tôi đứng dậy, hai tay vịn trên eo của tôi.
“Dẫn muội theo với, xin tỷ….” tôi mở miệng năn nỉ, không chút đắn đo do dự.
“Nếu muội muốn Nàng càng trở nên điên dại hơn thì có thể đi theo….”Hướng Diệu buông tay, xoay người nhìn Băng Ngọc.
“Nhưng tỷ ấy có phản ứng khi gặp muội, có thể…..” Tôi vội vàng mở miệng muốn thuyết phục Hướng Diệu.
Hướng Diệu kéo Băng Ngọc tới bên giường gỗ, mạnh bạo ép Nàng ngồi xuống. Băng Ngọc mờ mịt nhìn nàng một cái, đột nhiên cả người như thay đổi. La to một tiếng “Sửu Nha” sau đó Băng Ngọc liền bắt đầu công kích Hướng Diệu.
Tôi khờ cả người ngây ngốc đứng nhìn cả hai quyền đi cước lại, muốn ra tay ngăn cản nhưng lại nghĩ tới bản thân bị trúng độc không thể làm gì. Nhìn thấy các Nàng càng đánh càng hăng, sợ khó mà tránh khỏi vô tình trúng chiêu tôi liền chạy nhanh về hướng cửa phòng.
“Trả lại cho ta.” Sau lưng vang lên tiếng gọi của Băng Ngọc, lập tức yết hầu bị bóp chặt. Tôi chẳng thể nào làm gì khác hơn là liếc nhìn Hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-co-nuong/1475620/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.