Về tới phòng, ngồi bên mép giường đờ người, trong lòng không biết vì sao cứ cảm giác bất an. Thúy Trúc cũng không có trở lại phòng của cô nhóc mà đi theo tôi, im lặng đứng canh bên cạnh. Cô nhóc vẫn đang cúi đầu, không biết suy nghĩ chuyện gì.
"Muội có vẻ quen khá thân với Thu Nguyệt?" Chỉ thuận miệng hỏi thăm, tôi thật sự ghét không khí ảm đạm ngay lúc này.
"Thu Nguyệt tỷ tỷ là người làm lâu năm ở Yên Vũ Lâu, ai mà không biết nàng kia chứ!!" Thúy Trúc trả lời với giọng điệu bướng bỉnh, nhưng vẫn có chút gì đó giả tạo.
"Ta có thể nói là ở Yên Vũ Lâu còn lâu hơn cả nàng, vậy mà muội có biết ta đâu!!" Cầm ngọc trâm trong tay, tôi định búi tóc lên. Lúc nãy nghe những dòng đối thoại của cô nhóc và Thu Nguyệt, tôi đã sớm hiểu rõ mọi chuyện. Cô nhóc này sợ rằng cũng xuất thân từ Yên Vũ Lâu, chỉ là sau lại đi theo Hướng Diệu.
"Thiếu phu nhân ~ người không tin muội sao?Vậy người tin thiếu gia không?" Thúy Trúc đoạt lấy cây trâm trong tay tôi, thở phì phò hỏi.
Nhìn vẻ mặt trợn tròn mắt, nhất quyết phải nghe câu trả lời, tôi từ tốn mở miệng:
"Nàng đã cứu ta!" Ánh mắt của Thúy Trúc trở nên u sầu buồn bã, biểu tình cũng có chút mất tự nhiên.
"Muội đi ngủ đi ~" Không chút nào chú ý hình tượng, tôi ngáp một cái dài, thúc giục cô nhóc trở về phòng mình.
"Thiếu phu nhân ~" do dự gọi tôi, ấy vậy mà sau đó cô nhóc cũng chẳng nói câu nào, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-co-nuong/1475612/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.