Sau khi trở về, Hướng Diệu cứ lui cui bận rộn ở trong phòng bếp nấu thuốc. Ba ngày này tôi đều đúng giờ sáng trưa chiều uống một chén thuốc lớn, khổ không thể tả. Thúy Trúc luôn túc trực đứng bên cạnh trông chừng, chờ tôi uống hết chén thuốc cô nhóc sẽ đưa cho tôi một viên kẹo đậu phộng. Cô nhóc nói kẹo này là do thiếu gia cố ý mua về cho tôi, ngậm trong miệng, có thể xua tan vị đắng chát của thuốc.
Ngày thứ tư, Thúy Trúc nhìn thấy tôi uống xong chén thuốc lớn như hằng ngày, rồi lại đưa một viên kẹo cho tôi, giống mấy ngày trước, nhưng sau đó cô nhóc không cầm chén rời đi như thường ngày mà mỉm cười vui vẻ nói:
"Thiếu phu nhân, đây là liều thuốc cuối cùng. Một lát nữa thiếu gia sẽ đến thăm và bắt mạch cho người, nếu như sức khỏe của người đã tốt lên thì sẽ không cần lại chịu khổ uống thuốc đắng nữa."
Nghe cô nhóc nói vậy, tôi lập tức thấy nhẹ cả người, vui mừng xiết bao, ngậm viên kẹo vào miệng, khẽ mỉm cười nói:
"Tiểu nha đầu, làm như đau lòng tôi lắm không bằng, chỉ sợ là đang xót thiếu gia nhà cô thì có?!!"
Cứ nghĩ rằng cô nhóc sẽ lập tức cãi lại cho bằng được, ai ngờ cô nhóc không những không cãi, khuôn mặt còn đỏ bừng như trái cà chua, cắn môi trừng mắt nhìn tôi liếc một cái rồi chạy mất.. Nhìn thấy dáng vẻ e thẹn của cô nhóc, tôi có chút lo lắng, chẳng lẽ nói đùa mà........thành thật.
"Nguyệt Nhi ~ để ta bắt mạch cho muội." Hướng Diệu bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suu-co-nuong/1475608/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.