Thẩm Oản Doanh sững sờ, vô thức ném con dao trong tay xuống.
Mùi máu trong không khí rất nồng, cô hốt hoảng, cố gắng đứng dậy: “Hoắc Thành?”
Cô gọi tên anh, từ vườn hoa huyền quan [1] bước vào, càng đến gần, mùi máu tanh trong không khí càng nồng hơn.
([1] Nguyên văn 入户花园: khu vực được thiết kế trồng cây cối, hoa cỏ ở huyền quan trước cửa)
Cô vịn tường, nhìn Hoắc Thành ngã ngồi bên cửa, trên chiếc áo sơ mi trắng của anh nhuộm đỏ màu máu chói mắt, sàn gỗ bên dưới là một mảng máu lớn.
Thẩm Oản Doanh cảm thấy hô hấp của mình bị nghẽn lại, dường như nhịp tim cô đã ngừng đập.
“Hoắc Thành?” Cô run rẩy gọi tên anh, cảm thấy mình nhất định còn chưa tỉnh ngủ.
Hoắc Thành đương nhiên không thể trả lời cô, anh nhắm mắt, tóc đen trên trán rũ xuống, dáng vẻ trông như đã ngủ say.
Bên ngoài cửa truyền đến tiếng chó sủa vang dội cùng tiếng gõ cửa liên tục, Thẩm Oản Oánh đứng ngây ra, đờ đẫn nhin Hoắc Thành đang nằm trên đất.
Nếu đây là ác mộng, mau cho người đến đánh thức cô đi.
Lúc Thẩm Oản Oánh lần nữa tỉnh lại, cô đã ở trong bệnh viện rồi. Y tá đang kiểm tra cho cô, thấy cô tỉnh liền lập tức chạy ra ngoài gọi bác sĩ đến.
Đi theo bác sĩ vào phòng bệnh, còn có hai người đàn ông lạ mặt. Một người trong đó cầm thẻ cảnh sát, đưa cho cô bảo: “Chào cô, Thẩm tiểu thư, chúng tôi là cảnh sát.”
Một câu ‘cảnh sát’, liền khiến cho đầu óc trống rỗng của Thẩm Oản Oánh nhớ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sup-do-hinh-tuong/765419/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.