Từ Huệ Linh nghe anh ta nói như vậy thì lập tức giải thích: “Chú cảnh sát, lần trước tôi đã nói với chú rồi, tôi không theo dõi chú.”
Cô ta vừa mới phẫu thuật xong, sắc mặt tái nhợt, giọng nói cũng nhỏ, vừa nói ra như vậy liền có chút giống như bị người ta khi dễ.
Cảnh sát Tả không tiếp tục chuyện rốt cuộc cô ta có phải theo dõi hay không, chỉ hỏi chuyện vụ án hôm nay: “Cà phê là cô mua sao?”
Từ Huệ Linh gật đầu: “Đúng vậy.”
“Chuyện xảy ra ở quán cà phê lần trước, cô cũng ở hiện trường, nghe nói cô còn là người báo cảnh sát?”
“Đúng vậy.”
“Nếu vậy, sao cô còn đến đó mua cà phê?”
Từ Huệ Linh nói: “Tôi không nghĩ nhiều như vậy, cà phê chỗ đó hương vị không tệ lắm, hơn nữa lại tiện đường nên tôi đến đó mua. Tôi không nghĩ tới họ lại hạ độc trong cà phê.”
Cảnh sát Tả nhìn cô ta, nói: “Bây giờ còn chưa thể xác định là người trong quán cà phê hạ độc.”
Từ Huệ Linh ngẩn người, hỏi anh ta: “Chú nói vậy có ý gì?”
Cảnh sát Tả nói: “Ngoại trừ người trong quán cà phê, cô cũng có cơ hội hạ độc.”
Biểu cảm của Từ Huệ Linh có chút dại ra, dường như không thể tưởng tượng được anh ta lại đưa ra giả thiết như vậy: “Vì sao tôi muốn hạ độc chứ? Nếu tôi biết có độc, tôi còn uống sao?”
Cảnh sát Tả nói: “Cũng có thể vì cô muốn thoát khỏi nghi vấn, cố ý uống.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Huệ Linh lập tức trở nên vô cùng ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sup-do-hinh-tuong/765416/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.