Lúc Hoắc Thành đi đến cửa tiệm cà phê, tình huống trong tiệm đã thay đổi một lần nữa. Áo khoác ngoài của Khâu Tử Tình dính máu, cô ta ngã trên mặt đất, cảnh sát gần Khâu Tử Tình nhất đang giẫm lên một con dao cũng dính máu, mà mẹ của Khâu Tử Tình ở một bên kêu trời khóc đất. “Gọi 120, lập tức đưa đi bệnh viện.” Cảnh sát là người tỉnh táo nhất ở hiện trường, chủ nhiệm lớp Khâu Tử Tình nghe anh ta nói như vậy liền lập tức lấy điện thoại ra gọi cấp cứu. Hoắc Thành đứng ở cửa, sắc mặt có chút trắng bệch nhìn cảnh này. Trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh của kiếp trước, con dao dính máu, còn máu trên mặt đất. Từ sau khi trùng sinh đến nay, anh thường xuyên nhìn thấy hình ảnh này trong những cơn ác mộng, nhưng mà lúc này Hoắc Thành dường như nhìn thấy nhiều hơn một chút. Trước khi anh nhắm mắt lại, hình như có người đang nằm dài ở trên bàn? “Hoắc Thành!” Thầy Tống thấy Hoắc Thành đứng ở cửa, nhanh chóng bước qua “Sao em lại ở đây?” Hoắc Thành lấy lại tinh thần, nhìn ông nói: “Em đi cùng Thẩm Oản Doanh đến.” Anh và Thẩm Oản Doanh ở bên nhau cũng không có gì lạ, thầy Tống không hỏi nhiều nữa, chỉ gật đầu hỏi: “Thẩm Oản Doanh đâu?” “Em để cô ấy chờ ở bên ngoài, em vào xem tình hình trước.” “Ừ, em làm tốt lắm.” Thầy Tống bây giờ rất hối hận, nếu sớm biết sự việc sẽ phát sinh đến bước này, ông đã không bảo hai đứa nhỏ tới đây, để học sinh nhìn thấy một màn máu me như vậy, “Em đừng đưa con bé tới đây, cùng đừng ở lại, đưa em ấy đi đi.” “Vâng.” “Nếu có chỗ nào không thoải mái thì nhớ nói với thầy.” “Em biết rồi.” Hoắc Thành không dừng lại, xoay người rời khỏi quán cà phê. Thẩm Oản Doanh và Từ Huệ Linh còn đứng ở bên ngoài, thấy sắc mặt Hoắc Thành không tốt lắm, Thẩm Oản Doanh nhíu mày đi tới: “Hoắc Thành, sao rồi anh?” Hoắc Thành nhìn cô nói: “Khâu Tử Tình bị thương, đã kêu xe cứu thương rồi, chắc là sẽ đến ngay thôi.” “A?” Thẩm Oản Doanh ngẩn người, không phải Khâu Tử Tình lập bẫy cho cô sao, sao cô ta lại bị thương? “Sao cô ta lại bị thương? Nghiêm trọng không?” Hoắc Thành nói: “Anh không nhìn kỹ, hình như là cô ta tự làm mình bị thương, nhưng vết đâm không sâu, có lẽ cảnh sát đã kịp thời ngăn cản.” Không ai phát hiện, Từ Huệ Linh bên cạnh khẽ nhíu mày một cái. Rất nhanh sau đó, tiếng xe cứu thương truyền tới, Khâu Tử Tình được đưa lên xe, mẹ cô ta cùng với các giáo viên, còn có Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh đều cùng đi bệnh viện. Cảnh sát ở lại quán cà phê để phong toả hiện trường, Từ Huệ Linh là người báo cảnh sát nên cũng ở lại hiện trường để hỗ trợ điều tra. Sau khi Khâu Tử Tình được đưa đến bệnh viện liền đưa thẳng vào phòng giải phẫu, cảnh sát ghi chép lời khai của những người còn lại rồi mới rời đi. Hoắc Thành xuống tầng dưới bệnh viện mua một ly nước ấm rồi đưa cho Thẩm Oản Doanh đứng ở bên cạnh. “Cảm ơn.” Thẩm Oản Doanh nhận lấy, vặn nắp bình uống một ngụm. Nước ấm chảy dọc theo thực quản làm dạ dày ấm toàn bộ, cả người Thẩm Oản Doanh cũng cảm giác thoải mái một chút. Hoắc Thành cũng uống nước, đứng bên cạnh cô hỏi: “Lúc nãy em và Từ Huệ Linh nói chuyện gì thế?” Đột nhiên anh nhắc tới Từ Huệ Linh, Thẩm Oản Doanh tuy cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng vẫn nói đúng sự thật: “Cô ấy nói vốn muốn mời chúng ta đến nhà cô ấy ngồi một chút, nhà cô ấy rất gần quán cà phê.” “À.” Hoắc Thành gật đầu, nơi cô ta ở thật sự cách quán cà phê không xa. “Nhưng mà Khâu Tử Tình gây ra chuyện này nên cũng không đi được.” Thẩm Oản Doanh muốn đi, bởi vì nói gì thì hôm nay cũng là cô ấy giúp bọn họ, chuyện Phương Nhất Sưởng lần trước cũng là nhờ có cô ấy hỗ trợ “Nhưng mà cô ấy thêm wechat em rồi, về sau có cơ hội thì nói, chúng ta còn phải cảm ơn cô ấy mà.” “Ừ.” Hoắc Thành ngẩng đầu lên, lại uống một ngụm nước. Từ lúc xuất hiện trước mặt anh, Từ Huệ Linh vẫn luôn giúp đỡ bọn họ, anh thật sự nên cảm ơn cô ta. Nhưng bởi vì cảm giác quen thuộc thoáng qua kia, anh vẫn luôn cảm thấy trên người Từ Huệ Linh có gì đó bí ẩn. Không hiểu tại sao anh lại nghĩ tới, vừa rồi trong quán cà phê kia, anh lại nhìn thấy hình ảnh của kiếp trước. Có một người nằm ở trên bàn? Người đó là ai? Lúc này, đèn phòng giải phẫu vụt tắt. Tình huống của Khâu Tử Tình phẫu thuật không lâu lắm, sau khi bác sĩ đi ra cũng nói với bọn họ tình hình đã ổn định, không có trở ngại gì, không cần lo lắng. Mẹ Khâu Tử Tình nghe xong lại bật khóc, vẫn là giáo viên đến khuyên giải. Khâu Tử Tình mới vừa làm giải phẫu xong, còn chưa tỉnh, sau khi cô ta được đẩy vào phòng bệnh rồi, thầy giáo liền bảo Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh về trước. Trên đường trở về, Hoắc Thành sợ Thẩm Oản Doanh sẽ có tâm lý gánh nặng nên chủ động khai thông cho cô: “Chuyện của Khâu Tử Tình không liên quan đến em, em không cần có gánh nặng gì cả. Khâu Tử Tình như vậy, mẹ cô ta có trách nhiệm rất lớn.” “Vâng.” Thẩm Oản Doanh gật đầu, nói với anh “Hy vọng trải qua chuyện này, hai mẹ con cậu ấy có thể cởi bỏ khúc mắc.” “Ừm.” Hoắc Thành đi bên cạnh, đưa tay xoa xoa gáy của cô. Chuyện của Khâu Tử Tình không đợi đến thứ hai đã truyền khắp các nhóm trong trường học, ngay cả trên diễn đàn trường đã có bài viết. Nhưng bài viết trên diễn đàn trường rất nhanh đã bị gỡ bỏ, các giáo viên chủ nhiệm cũng chủ động nói chuyện trong nhóm lớp mình, dặn mọi người không nên bàn tán chuyện này nữa. Mọi người ngoài mặt đều vâng vâng dạ dạ, nhưng chuyện lớn như vậy, bọn họ kìm nén không được, cho nên trong những nhóm không có giáo viên, đề tài này vẫn là đề tài nóng nhất cuối tuần. Thứ hai, Khâu Tử Tình không có gì bất ngờ mà không đi học, giáo viên chỉ nói cô ta bệnh nên đang nằm viện nghỉ ngơi, còn lại thì không nói gì nữa. Nhưng cùng lúc đó, nhà trường lại tìm một giáo viên tâm lý học nổi tiếng tới trường mở tọa đàm, học sinh các lớp 11 đều phải tham gia. Khối 12 vì phải thi đại học nên đều về nhà tự ôn tập, trong trường lúc này chỉ mở tọa đàm tâm lý cho khối 11, không nói thì mọi người cũng biết là bởi vì chuyện của Khâu Tử Tình. Tọa đàm diễn ra vào chiều thứ ba, trường học yêu cầu tất cả học sinh phải có mặt, còn phải điểm danh. Triệu Nghệ Manh ngồi bên cạnh Thẩm Oản Doanh, thấp giọng nói với cô: “Nhà trường đây là sợ chúng ta nghĩ quẩn trong lòng à.” Thẩm Oản Doanh không trả lời, Triệu Nghệ Manh lại nhỏ giọng nói: “Nhưng mà cũng đúng, xảy ra chuyện lớn như vậy, đối với nhà trường cũng không tốt. Mẹ tớ nghe nói có bạn học tự sát, cũng bị doạ không nhẹ, dạo gần đây đối với tớ dịu dàng hẳn đi.” “……” Thẩm Oản Doanh nói, “Được rồi, nghe giảng đi.” “Ừ.” Triệu Nghệ Manh gật đầu, không quấy rầy Thẩm Oản Doanh nghe giảng nữa. Cô cũng nghe nói, người cuối cùng Khâu Tử Tình liên hệ trước khi tự sát chính là Thẩm Oản Doanh, mà Hoắc Thành ở hiện trường còn nhìn thấy một màn máu tươi, bọn họ thật sự cần khai thông tâm lý. Nhưng mà cô ấy cũng có chút tò mò, thứ bảy mà Hoắc Thành và đại tiểu thư ở bên nhau làm chuyện gì? Cô đoán chắc không phải hẹn hò đâu nhỉ. Buổi tọa đàm diễn ra rất thuận lợi, nhà trường còn quay video lưu lại để cho các chủ nhiệm đăng vào nhóm lớp mình, cũng kêu gọi phụ huynh tải xuống xem, chỉ còn thiếu nước bảo bọn họ viết cảm nghĩ mà thôi. Hai tuần liên tiếp Khâu Tử Tình cũng chưa đi học lại, mấy bạn học của lớp 11/2 đã đến bệnh viện thăm cô ta một lần, sau đó chuyện này dần dần không còn ai nhắc tới nữa, mọi người lại một lần nữa tập trung vào việc học căng thẳng. Đàn anh đàn chị lớp 12 đi rồi, bọn họ chính thức lên lớp, áp lực học tập dường như lập tức tăng mạnh hơn rất nhiều. Lần kế tiếp Thẩm Oản Doanh nhìn thấy Khâu Tử Tình là cách kỳ thi cuối kỳ nửa tháng. Lúc quản gia nói với cô ngoài cửa có bạn học tới tìm, cô đúng là có chút ngạc nhiên. Cô đi học lâu như vậy rồi, rất ít khi mời bạn học đến nhà làm khách, người chủ động đến nhà tìm cô, ngoài Hoắc Thành thì chẳng còn ai. “Là một bạn học nữ, cô ấy nói tên mình là Khâu Tử Tình.” Thẩm Oản Doanh ngẩn người, cô nói cảm ơn với quản gia rồi ra ngoài. Khâu Tử Tình đứng ở ngoài cửa, đánh giá khu vườn nhà Thẩm Oản Doanh. Cho tới bây giờ, cô ta vẫn luôn cảm thấy Thẩm Oản Doanh cực kỳ làm màu, thời đại nào rồi còn có người ra vẻ quý tộc này kia, cô ta nghe chỉ muốn cười. Nhưng hôm nay tới nhà Thẩm Oản Doanh rồi, chỉ đứng ở vườn đợi mà Khâu Tử Tình đã có thể cảm giác được cuộc sống hàng ngày của Thẩm Oản Doanh thật sự là đại tiểu thư trong nhung lụa. Cô ta đã gặp rất nhiều người có tiền, nhưng những người đó vẫn kém gia đình của Thẩm Oản Doanh rất nhiều. Cửa “răng rắc" mở ra, Thẩm Oản Doanh từ trong nhà đi ra, nhìn Khâu Tử Tình đứng ở trong vườn liền hỏi: “Khâu Tử Tình, cậu tìm tôi?” Khâu Tử Tình quay đầu lại nhìn cô, cô đang nói gì? Thẩm Oản Doanh quả nhiên là đại tiểu thư, ngay cả ở nhà cũng vẫn duy trì tư thế ưu nhã như vậy, không chỉ có tóc tai không chút cẩu thả mà ngay cả quần áo ở nhà cũng chỉnh tề. Trên áo ngủ tơ tằm không có một nếp nhăn. Thẩm Oản Doanh thấy Khâu Tử Tình, cũng có chút kinh ngạc, bởi vì Khâu Tử Tình đã cắt tóc. Trước kia Khâu Tử Tình vẫn luôn nuôi tóc dài giống như cô, thậm chí là còn cố tình bắt chước cuộn tóc cho xoăn tự nhiên giống như cô, nhưng bây giờ mái tóc dài đã không còn nữa, thay vào đó là mái tóc ngắn thoải mái tươi trẻ. “Cậu cắt tóc rồi à?” Cô hỏi. “Ừ, sau khi cắt xong mới phát hiện thật ra tôi rất thích hợp với kiểu tóc ngắn.” Khâu Tử Tình nhìn cô cười “Tôi sợ hẹn cậu thì cậu không tới nên mới đến đây tìm.” “À…” Thẩm Oản Doanh ngừng lại một chút, hỏi cô ta “Cậu đã khỏe hơn chưa?” “Khá hơn nhiều rồi, nhưng sau này tôi không định quay lại trường học, chỉ ở nhà ôn tập thôi.” “Ừ, sắp thi cuối kỳ rồi, cậu ở nhà vừa dưỡng bệnh vừa ôn tập cũng tốt hơn.” Khâu Tử Tình yên lặng một chút, sau đó mở miệng nói với cô “Thật ra học kỳ sau tôi sẽ chuyển tới trường Trung học số 2.” Thẩm Oản Doanh ngẩn người: “Chuyển trường?” “Ừ.” Khâu Tử Tình nói “Nửa tháng này tôi và mẹ nói chuyện rất nhiều, bà đã đồng ý cho tôi chuyển đến Trung học số 2 học.” “A… vậy chúc mừng cậu.” “Cảm ơn.” Khâu Tử Tình nhìn cô, không quá tự nhiên mà hạ thấp khoé miệng, nói tiếp “Lần này tôi tới ngoài việc nói chuyện chuyển trường, còn muốn nói lời xin lỗi cậu. Trước kia tôi có nhiều chỗ không đúng, tôi nói câu thật xin lỗi cậu, hy vọng cậu đừng để trong lòng, sau này, chúng ta chắc sẽ không gặp lại nữa.” Duyên phận bạn học thời cấp ba thật ngắn ngủi, sau ba năm, mọi người trời nam đất bắc, có lẽ sau này sẽ không có cơ hội gặp lại nữa. “Vậy nhé, tôi đi trước đây.” Khâu Tử Tình nói xong, xoay người rời khỏi nhà Thẩm Oản Doanh. Thẩm Oản Doanh sau khi vào nhà, tâm trạng còn có chút dao động, cô cầm di dộng nhắn tin cho Hoắc Thành. A Oản: Khâu Tử Tình tới tìm em. Hoắc Thành: Đến nhà em sao? A Oản: Vâng. Hoắc Thành: Cô ta tới tìm em làm gì? Em không sao chứ? A Oản: Em không sao, Khâu Tử Tình muốn chuyển trường, còn cắt tóc ngắn nữa. Hoắc Thành: Ừ. A Oản: Cô ấy cắt tóc ngắn cũng khá đẹp. Hoắc Thành: Em cũng muốn cắt sao? A Oản: Không cần, em sẽ đội tóc giả! Hoắc Thành ở kia đầu cười một tiếng, Thẩm Oản Doanh còn đang soạn tin mới thì di động vang lên tiếng báo tin nhắn. Cô quay lại danh sách nhìn thoáng qua, người gửi tin cho cô lại là Từ Huệ Linh. Từ Huệ Linh: Bạn học Thẩm Oản Doanh, ngại quá, quấy rầy bạn. Từ Huệ Linh: Sắp tới có kỳ thi cuối kỳ, tôi biết thành tích của cậu và Hoắc Thành đều rất tốt, còn có một nhóm học tập nhỏ? Hai người có thể cho tôi tham gia ôn tập chung trước khi thi không? [khóc thút thít]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]