Âm thanh của di động vẫn vang vọng trong phòng, Thẩm Oản Doanh nhìn di động Hoắc Thành một cái, hỏi anh: “Không nhận sao?”
Hoắc Thành lại nhìn chằm chằm di động vài giây, mới tiếp điện thoại: “Ba, có chuyện gì?”
Bên Hoắc Đình Tiêu đã qua 12 giờ đêm, sau khi ông làm xong công việc, mới nhìn thấy tin nhắn quản gia gửi tới. Xem xong nội dung tin nhắn liền lập tức gọi điện cho Hoắc Thành, nhưng hiện tại khi Hoắc Thành hỏi ông có chuyện gì, ông lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Hai người đều yên lặng một lúc, âm thanh Hoắc Đình Tiêu mới truyền tới từ đầu bên kia điện thoại: “Chuyện của mẹ con, con biết hết rồi sao?”
“Vâng.” Giọng nói Hoắc Thành không có gì phập phồng, vẫn giống như cách nói chuyện bình thường của anh.
Hoắc Đình Tiêu lại yên lặng trong chốc lát, mở miệng nói: “Xin lỗi, những chuyện này ba không phải cố ý gạt con, chẳng qua ba không hy vọng chuyện của người lớn lại ảnh hưởng đến con trẻ.”
Hoắc Thành hơi mím môi, hỏi ông: “Là không muốn ảnh hưởng đến con, hay ba vẫn không có cách nào tự đối mặt?”
Hoắc Đình Tiêu không trả lời, Hoắc Thành lại hỏi: “Năm đó cảnh sát nghi ngờ mẹ con tự sát, tại sao ba lại cực lực phản đối? Bởi vì ba không thể chấp nhận sự thật này sao?”
Anh chất vấn xong, một lúc lâu sau Hoắc Đình Tiêu mới tan nát cõi lòng mà mở miệng nói: “Ba biết, cái chết của mẹ con, ba có trách nhiệm rất lớn.”
Bàn tay nắm di động của Hoắc Thành hơi siết lại:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sup-do-hinh-tuong/765410/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.