Trái tim Thẩm Oản Doanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô biết ở trong trường có nhiều nam sinh thích cô, nhưng rất ít người dám trực tiếp thổ lộ với cô, cho dù có thì cũng không ai dùng từ “vĩnh viễn”.
Bọn họ đều biết, tuổi này còn rất nhiều chuyện sẽ xảy đến, không ai sẽ nói tới chuyện gì mãi mãi.
Hoắc Thành không giống những nam sinh khác.
Thẩm Oản Doanh có thể nghe thấy tiếng trái tim chính mình đập thình thịch không ngừng, tuy rằng Hoắc Thành chỉ hôn một lọn tóc thôi, nhưng lại phảng phất như là hôn lên đầu quả tim cô vậy.
Hoắc Thành yên lặng ngước mắt nhìn cô, như đang đợi câu trả lời. Bị một đôi mắt đẹp như vậy nhìn chăm chú, Thẩm Oản Doanh cảm thấy không một nữ sinh nào có thể từ chối.
“Cậu, cậu đang tỏ tình với tớ sao?” Thẩm Oản Doanh vô cùng khẩn trương, âm thanh còn có chút run rẩy.
Hoắc Thành nhìn cô, khoé miệng trong lúc lơ đãng hiện lên một nụ cười nhẹ: “Chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Anh hơi cúi người về phía trước, ghé sát vào Thẩm Oản Doanh: “Cần anh tiến thêm một bước nữa sao?”
Thẩm Oản Doanh theo bản năng giơ tay lên, chặn ở ngực anh. Cách lớp quần áo mỏng, cô cảm nhận được tim của Hoắc Thành cũng đang đập rất nhanh.
“Không, không cần, cậu đừng qua đây.” Thẩm Oản Doanh mặt đỏ tai hồng nói một câu.
Hoắc Thành nâng tay lên, ngón tay lướt nhẹ qua môi dưới của Thẩm Oản Doanh. Anh rất muốn hôn cô, giống như vô số lần trước kia đã từng.
Nhưng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sup-do-hinh-tuong/765404/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.