Thẩm Oản Doanh cho rằng chỉ có học sinh tiểu học, hoặc là người như Phương Nhất Sưởng thì mới có căn cứ bí mật. Không nghĩ tới người có tính cách ít nói ít cười như Hoắc Thành cũng sẽ có căn cứ bí mật?
“Căn cứ bí mật? Ở đâu?” Thẩm Oản Doanh cứ cảm thấy Hoắc Thành đang lừa cô.
Hoắc Thành nói: “Nếu đã là căn cứ bí mật thì đương nhiên phải giữ bí mật trước.”
“......” Không phải logic của người thường mà: “Được rồi, nhưng mà tớ phải nói với mẹ trước một tiếng, bà ấy đồng ý thì tớ mới có thể đi.”
“Ừ”
“Buổi tối tớ sẽ gửi tin nhắn cho cậu.”
“Được” Hoắc Thành gật gật đầu, lại đưa microphone cho cô: “Cậu không hát nữa sao?”
“......”Thẩm Oản Doanh cầm lấy microphone rồi đi chọn thêm mấy bài hát.
Vì tránh để cho mẹ cô thấy nghi ngờ nên bình thường cô chỉ ở trong quán Karaoke nửa giờ là đã phải đi về. Nửa giờ hát không được bao nhiêu bài, hơn nữa hôm nay cô còn lảm nhảm với Hoắc Thành một hồi nên đã mất một nửa thời gian, cuối cùng Thẩm Oản Doanh chỉ có thể hát được ba bài hát.
“Không hát nữa sao?” Hoắc Thành hỏi cô.
Thẩm Oản Doanh lắc đầu: “Về muộn quá thì mẹ tớ sẽ nghi.”
Hoắc Thành rũ mắt một lát giống như là đang suy nghĩ cái gì, sau đó đứng lên nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”
“Ấy……”Thẩm Oản Doanh do dự mở miệng: “Chúng ta tách nhau ra về thôi, tớ đi một mình sẽ không bị người khác nhận ra, nhưng nếu đi với cậu thì chắc là sẽ bị đó.”
Điều cô băn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sup-do-hinh-tuong/765392/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.