Đột nhiên nhà ăn trở nên ầm ĩ, không biết chỗ quầy cửa sổ mua cơm đã xảy ra tranh chấp gì mà rất nhiều bạn học đều duỗi cổ hóng chuyện.
Triệu Nghệ Manh thì suýt chút nữa muốn đứng hẳn lên ghế, may mà Hoắc Thành ở đây nên cô ấy có ý thức giữ gìn hình tượng bản thân hơn, “Gì đó, gì đó? Đánh nhau hả?”
“Không biết nữa.” Thẩm Oản Doanh cũng buông cái muỗng xuống, nhìn về phía có nhiều người vây quanh nhất, “Nghe tiếng thì hình như là Phương Nhất Sưởng.”
“Tớ đi xem thử!” Triệu Nghệ Manh cầm ly trà sữa lên, chạy về phía quầy cửa sổ, Thẩm Oản Doanh chẳng kịp gọi cô ấy lại.
Trước quầy cửa sổ, Phương Nhất Sưởng đang tóm lấy Quý Diệu không buông, “Thế nào? Hạng nhất thì có thể chen ngang hả? Cơ mà bây giờ cậu cũng đâu phải hạng nhất nữa.”
Một bạn nam đeo kính đứng bên cạnh Quý Diệu sốt ruột giải thích: “Không phải, thật sự là hiểu lầm thôi. Vừa rồi Quý Diệu nói muốn đi rửa tay, nhờ tôi mua cơm giúp cậu ấy, kết quả là cậu ấy rửa tay xong quay lại mà vẫn chưa đến lượt nên cậu ấy bảo để tự mình mua.”
Phương Nhất Sưởng không hề dao động, “Cậu nói thì tôi sẽ tin à? Ai biết các cậu có thông đồng với nhau hay không?”
Bạn nam kia cũng có hơi nóng nảy: “Cậu đừng có ngang ngược vô lý.”
“Tôi ngang ngược vô lý? Các cậu chen ngang thì có lý?”
“Tôi đã nói chỉ là hiểu lầm…”
Quý Diệu giữ lại người bạn còn đang muốn giải thích, mở miệng nói: “Không cần nói với cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sup-do-hinh-tuong/765385/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.