Chương trước
Chương sau
《Lancelot ghen.》

Thấy Tinh Mạc Già phát sốt hôn mê, gia đình y vô cùng lo lắng. Từ bé Tinh Mạc Già đã hay bệnh, mãi đến lúc lên tiểu học thì tần suất bị bệnh mới dần giảm bớt, nhưng sau này không có nghĩa là y không bệnh, ngược lại mỗi lần bị bệnh đều rất nặng, thường phải nghỉ học từ ba đến năm ngày, thậm chí là một tuần.

Bây giờ Tinh Mạc Già lại phát sốt, điều này căn bản chính là giấy báo tử vong khi đi vào nơi nguy hiểm như Khu Vực Chết Chóc.

Và một điều quan trọng nữa...

Nam nhân dùng tư thế thân mật bế Tinh Mạc Già, còn hôn lên trán y là ai vậy?!

Tinh Lan không biết nội tâm dậy sóng của nhà ngoại tương lai của mình, hắn ôm chặt người thương trong lòng, ba bước thành hai đi đến phòng làm việc của Dạ Ưng.

Bác sĩ Dạ nhanh chóng mở cửa tiếp đón: "Đặt thằng bé lên giường, tôi kiểm tra cho nó."

Tinh Lan gật đầu, cẩn thận đặt Tinh Mạc Già lên giường.

Dạ Ưng đưa cho Tinh Lan cái nhiệt kế: "Đo nhiệt độ trước đã, sau đó cậu qua bên bàn ngồi chờ một chút."

Tinh Lan nhận nhiệt kế, kẹp nó vào dưới nách Tinh Mạc Già, sau đó đứng gọn qua một bên.

Trong lúc chờ Dạ Ưng kiểm tra cho Tinh Mạc Già, Yến Mạc Thù hỏi Tinh Lan.

"Tuy lĩnh vực của Christine rất phức tạp nhưng với thực lực của cậu đáng ra không nên lâu như vậy mới phá được chứ."

"Không gian trong lĩnh vực của cô ta không hề ổn định, dường như nó bị cái gì đó cưỡng chế mạnh lên nhưng chỉ được trong thời gian ngắn thôi. Hậu quả của dục tốc bất đạt chính là lĩnh vực tùy thời đều có thể sụp đổ." Tinh Lan nói.

Yến Mạc Thù: "Lĩnh vực sụp đổ sẽ ảnh hưởng đến tinh thần lực, nghiêm trọng hơn là tinh thần chi hải còn bị sụp đổ, đầu óc hoàn toàn hỏng mất. Christine có lẽ không biết điều này, nếu không sẽ không lựa chọn cách tiêu cực như vậy để tăng cường lĩnh vực."

Tinh Lan gật đầu: "Dù sao cô ta cũng là người yếu nhất trong số các bệnh nhân tâm thần nguy hiểm cao, lĩnh vực sụp đổ, đầu óc cũng hỏng, lúc đó cô ta sẽ thành miếng mồi ngon cho tất cả các bệnh nhân tâm thần ở đây."

Dạ Ưng rất nhanh đã kiểm tra xong cho Tinh Mạc Già.

Tinh Lan ngồi xuống bên giường, cầm lấy bàn tay đặt ngoài chăn đang cắm kim truyền dịch của người trên giường, hỏi: "Em ấy không sao chứ?"

"Trên người Cây Nhỏ kì thực cũng không có quá nhiều vết thương, nặng nhất cũng chỉ có vết bỏng trên vai trái, phồng rộp cả lên, nhưng nhìn tổng thể thì vẫn còn tốt chán. Còn việc phát sốt thì là do vết thương không được xử lý ngay dẫn tới nhiễm trùng, nhưng đừng lo, nhiễm trùng không nặng."

Mọi người nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm.

"Cứ để Ace ở lại chỗ bác sĩ Dạ đi, chúng ta đi tìm manh mối." Isaac nói. "Một nhóm đi tìm kế hoạch tạo thần chi tiết, một nhóm đi tìm thông tin về quỷ."

Mọi người gật đầu: "Được."

"Bác sĩ Yến." Dạ Ưng gọi. "Trong số các bệnh nhân tâm thần nguy hiểm cao, anh hãy cẩn thận bệnh nhân tên Derek Wood, cậu ta rất có hứng thú với anh đấy."

"Hứng thú biến tôi thành búp bê của cậu ta?" Yến Mạc Thù đã điều tra kĩ thông tin của tất cả các bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần Hòa Bình, tất nhiên cũng biết bệnh nhân tên Derek Wood này rất thích đem người sống làm thành búp bê, nói thẳng ra là chế tạo con rối.

Dạ Ưng lắc đầu: "Không, cậu ta muốn lên giường với anh."

Yến Mạc Thù: "..."

Các thí luyện giả Trái Đất: "..."

Lancelot: "..."

Lancelot: "!!!"

Gì cơ?!

"Cậu đang đùa tôi đấy à?" Khóe mắt Yến Mạc Thù giật giật.

Dạ Ưng nói: "Tôi đùa anh thì được lợi ích gì. Derek đã theo dõi anh từ lúc anh còn ở bệnh viện Bình An rồi."

Chẳng trách lại cảm thấy có ai đó theo dõi mình. Yến Mạc Thù nghĩ.



"Cậu không thể quản bệnh nhân của mình à?"

"Khó mà làm được." Dạ Ưng nhún vai. "Vì nếu tôi quản Derek thì cậu ta sẽ đánh chủ ý lên tôi, dù sao tôi với anh cũng là một mà."

"... Vậy nên cậu mặc kệ tôi?"

"Tôi cũng không muốn bị biến thái nhắm vào."

"..."

Điên ghê!

Tinh Lan vỗ vai Yến Mạc Thù an ủi: "Cố lên, coi như trải nghiệm cảm giác của Cây Nhỏ. Mặc dù Cây Nhỏ gặp biến thái cuồng sát trước rồi mới gặp biến thái muốn kéo em ấy lên giường."

"Lũ biến thái muốn lên giường với Cây Nhỏ chẳng phải chính là mảnh nhỏ của cậu sao?"

"Đúng, thế nên tôi có thể khắc chế không tự ghen với bản thân. Không giống anh, người đó nhà anh sẽ ghen lồng lộn cả lên."

Yến Mạc Thù trợn trắng mắt.

Tinh Lan nói: "Phải rồi, anh nhắc nhở người đó nhà anh một chút, cố gắng trong thời gian này ăn nhiều vào để béo lên, da dày thịt béo bị đánh mới đỡ đau."

Yến Mạc Thù thắc mắc: "Tại sao? Mà khoan, sao ngữ khí của cậu giống như tôi với anh ta là người yêu vậy?"

"Bộ không đúng hả? Còn vì sao người đó nhà anh phải béo lên thì là do anh ta tự ý tiếp cận anh mà không cho Cây Nhỏ biết, em ấy sẽ tức giận, tất nhiên sẽ lôi tên đó ra làm bao cát rồi. Trong mấy năm nay anh ta bị Cây Nhỏ lấy làm bao cát trút giận cũng không ít đâu."

"Nhưng tại sao Cây Nhỏ lại tức giận?" Yến Mạc Thù thắc mắc.

"Em ấy sợ quá khứ sẽ tái diễn. Anh mất trí nhớ nên tất nhiên không biết người đó nhà anh lúc trước khốn nạn đến mức nào. Phải mất đi rồi mới biết hối hận."

Lancelot cười gượng. Hắn tất nhiên biết kết cục của mình sau khi tiểu tổ tông Tinh Mạc Già phát hiện hắn sớm đã liên lạc được với Đêm Đêm. Hắn của quá khứ quả thực rất khốn nạn, mất đi Yến Mạc Thù rồi hắn mới nhận ra tình cảm của bản thân, để rồi ngày ngày sống trong nỗi ân hận tột cùng. Tiểu tổ tông rất quan tâm người anh trai Đêm Đêm, năm đó khi tin Đêm Đêm bỏ mình truyền tới tai tiểu tổ tông, đó là lần đầu tiên hắn thấy nhóc con này tức giận, không, không phải lần đầu tiểu tổ tông tức giận, mà lần đầu thằng bé phát hỏa lớn như vậy.

Trước đó cả hai sớm đã quen biết nhau thông qua Đêm Đêm, tiểu tổ tông đã từng nói nếu hắn cứ đối xử với Đêm Đêm như vậy rồi sẽ có ngày hắn hối hận. Hắn lúc đó không tin, nhưng sau này mất đi Đêm Đêm rồi hắn mới nhớ ra điều tiểu tổ tông nói.

Lancelot khi phát hiện người hắn ngày nhớ đêm mong còn sống là cỡ nào vui mừng chứ, lại phát hiện hắn có thể thông qua giấc mơ đến bên cạnh Đêm Đêm làm hắn càng vui hơn gấp trăm ngàn lần, từ đó hắn luôn cố gắng giải quyết công việc nhanh nhất có thể để gặp Đêm Đêm.

Chuyện này hắn giấu tiểu tổ tông, tuy thằng bé sớm đã nguôi ngoai phần nào cơn tức và dần tiếp nhận hắn nhưng không có nghĩa tiểu tổ tông sẽ đồng ý cho hắn gặp mặt Đêm Đêm. Thằng bé sợ sẽ tái diễn chuyện năm đó. Hắn hoàn toàn hiểu được nỗi lo lắng của tiểu tổ tông, nếu hắn là tiểu tô tông hắn cũng sẽ lo lắng.

Lancelot cảm thấy thật may mắn khi Đêm Đêm mất trí nhớ, như vậy em ấy sẽ không nhớ bất cứ nỗi nhục nhã nào năm đó hắn gây ra cho Đêm Đêm, nhưng cũng khổ sở vì Đêm Đêm quên mất hắn.

"Tôi có gợi ý cho mấy người về quỷ." Dạ Ưng nói. "Quỷ là xấu, là thứ không ai ngờ đến. Hãy cẩn thận."

Mọi người gật đầu, sau đó chia ra đi tìm manh mối.

Yến Mạc Thù và Ekaterina, Isaac, Sư Khinh Thủy, Sakura đi tìm thông tin về kế hoạch tạo thần.

Sherly, Vladimir, Lucas, Tôn Tiểu Mễ và Lyudmila sẽ đi tìm manh mối về quỷ.

"Cây Nhỏ nhờ cậu." Yến Mạc Thù nhìn Tinh Lan nói.

Tinh Lan gật đầu: "Đi cẩn thận."

Đợi hai nhóm đi rồi, Tinh Lan cúi đầu nhìn Tinh Mạc Già.

"Em tỉnh rồi đúng không? Không phải tự tỉnh, mà là cưỡng bách bản thân phải tỉnh."

Tinh Mạc Già không mở mắt ra nhưng Tinh Lan đã quá hiểu y tất nhiên biết y sớm đã tỉnh, chỉ là vẫn luôn giả bộ hôn mê.

Vì phát sốt, cả khuôn mặt trắng nõn của Tinh Mạc Già đỏ ửng, như quả đào chín rục ngọt ngào, mọng nước. Y nghiêng đầu về phía Tinh Lan, đáng thương nói:

"Đau, cả người đều đau."

"Em còn biết đau?! Sao lúc phá phong ấn không nghĩ tới mình sẽ bị đau như lúc này đi?" Tinh Lan mặt ngoài dữ tợn nhưng kì thực sớm đã mềm lòng trước dáng vẻ đáng thương hề hề này của Tinh Mạc Già.



"Anh hung tôi." Tinh Mạc Già mím môi phồng má, lầm bầm nói.

"Phập!"

Tinh Lan và Dạ Ưng cảm thấy trái tim bị bắn một mũi tên không chút lưu tình.

Dễ thương quá! Quá phạm quy rồi!

Tinh Lan nhìn Tinh Mạc Già phồng má giận dỗi, cơn tức bay đi hơn phân nửa. Hắn thở dài, cúi xuống đỡ Tinh Mạc Già ngồi dậy, để y dựa vào người hắn.

Hắn lấy bát cháo nóng hổi Dạ Ưng đặt sẵn trên bàn đưa đến trước mặt Tinh Mạc Già, múc một thìa cháo lên thổi nguội, đưa đến bên miệng y.

"Em ăn chút cháo đi để uống thuốc."

Tinh Mạc Già quay đầu đi, dùng tay không cắm kim truyền dịch đẩy thìa cháo ra xa.

"Không ăn! Không muốn uống thuốc!"

Tinh Lan biết khi Tinh Mạc Già bị bệnh tính tình sẽ cực kì xấu, rất khó hầu hạ, vậy nên không tức giận, lại đưa thìa cháo đến bên miệng người ngồi trong lòng.

"Ngoan, ăn thì mới uống thuốc được, uống thuốc thì mới mau khỏe. Em yên tâm, thuốc không đắng tí nào đâu."

Tinh Mạc Già vẫn không chịu ăn, lắc đầu nguầy nguậy. Tính tình y ngày thường vốn rất tốt, nhưng khi bị bệnh, cơ thể khó chịu, đầu óc mơ màng thì cái tính xấu y luôn che giấu dưới lớp mặt nạ ôn hòa sẽ bộc lô hết ra. Nếu ai phải phục vụ y lúc y đang bị bệnh thì phải có tính kiên nhẫn cực cao và không được phép tức giận, vì Tinh Mạc Già lúc này cực khó hầu hạ.

Yến Mạc Thù đi trên hành lang dài rộng, anh vừa đi vừa quan sát xung quanh. Trong hành lang ngoài tiếng bước chân của anh và các thí luyện giả Trái Đất thì còn có tiếng gào, tiếng đập đồ đập cửa của các bệnh nhân tâm thần. Bầu không khí lúc này cực kì căng thẳng và khó chịu.

Đang đi phía sau Yến Mạc Thù, nhóm Ekaterina đột nhiên bị thứ gì đó vô hình chặn lại, không thể bước tiếp.

"Night!" Ekaterina thấy Yến Mạc Thù ngày càng đi xa, vội gọi.

Yến Mạc Thù nghe tiếng gọi quay đầu, thấy mấy người Ekaterina bị thứ gì đó chặn lại, không thể đi tiếp, mặt mày ngay lập tức trở nên nghiêm trọng.

Lá chắn này có từ lúc nào, sao anh không phát hiện ra?

Hoặc nên nói là, anh bước vào lĩnh vực của người khác từ lúc nào? Nó mở ra khi nào?

Hai cánh tay từ sau lưng Yến Mạc Thù thò ra, ngay lúc anh cảm nhận được gì đó muốn tránh ra đã dùng sức ôm chặt anh.

Một hơi thở nóng hổi phả vào tai anh khiến Yến Mạc Thù hơi rụt người lại, vành tai giấu trong tóc dài nhanh chóng đỏ ứng.

Nhìn vành tai đỏ ửng của Yến Mạc Thù, chủ nhân của hai cánh tay rất hài lòng. Hắn vùi đầu vào hõm vai anh, thông qua lớp áo sơ mi mỏng cọ lên làn da Yến Mạc Thù.

"Bắt được anh rồi, búp bê nhỏ."

"Cậu là, Derek Wood?" Yến Mạc Thù nhăn mày hỏi.

"Ồ, hóa ra anh biết tên tôi rồi sao?" Derek sung sướng hỏi. "Tôi biết anh đã có người yêu, nhưng anh có muốn suy xét việc đổi người yêu không?"

"Tôi không có người yêu."

"Anh và tên đó không phải tình nhân?" Derek cười càng sung sướng. Môi hắn di chuyển lên má Yến Mạc Thù, nhẹ cọ, sau đó chuyển vị trí đến môi anh như muốn hôn lên đôi môi đỏ mềm mại.

"Vậy, anh nghĩ sao về việc trở thành người yêu của tôi, trở thành búp bê nhỏ của tôi, vĩnh viễn không rời xa tôi?"

Môi Derek chỉ cách môi Yến Mạc Thù hai xăng ti, nhìn qua như cả hai đang hôn nhau vậy.

Yến Mạc Thù cau mày, giơ tay muốn đẩy Derek ra.

"Rắc!" Lancelot đang ngồi xử lý công vụ bóp nát bút máy, cả người tỏa ra sát khí cực kì đáng sợ.

Giấm chua trong lòng hắn đang không ngừng lên men, kèm theo cả một cơn tức giận tột độ.

Tên họ Wood này, muốn chết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.