Chương trước
Chương sau
《AI Tinh Hải.》

"Các anh chị, lui lại!"

Đôi mắt của Tinh Mạc Già giờ đây đã hoàn toàn nhiễm sắc tím, một màu tím xanh của hoa diên vĩ tuyệt đẹp, đồng tử dựng ngược lên, mái tóc đen dài ngang vai dài ra đến eo, hơn phân nửa đã nhiễm sắc trắng bạc của mặt trăng. Đằng sau lưng y, hư ảnh cửu vĩ hồ càng thêm rõ ràng, tưởng chừng như thật sự có cửu vĩ hồ đang lơ lửng sau lưng y vậy.

Trong đôi mắt màu tím xanh xinh đẹp ấy giờ đây tràn đầy lửa giận, uy áp Bát giai toàn bộ xông ra.

Chuyện Ám Chi Linh đoán ra, Tinh Mạc Già tất nhiên cũng đoán được.

Yến Mạc Thù chắc chắn đã bị những kẻ bên ngoài khống chế!

Tinh Mạc Già nghiến răng, hai mắt tràn đầy lửa giận và sát khí nhìn tên Boss mới của phó bản Bệnh Viện Bình An đang khoác tấm da của Yến Mạc Thù.

Tay y ngưng tụ linh lực thành kiếm, thoáng cái biến mất, sau đó, lưỡi kiếm bổ xuống một trong những sợi tơ đang khống chế Yến Mạc Thù.

"Keng!"

Lưỡi kiếm bị đánh bật ra sau, nhìn sợi tơ không chịu bất kì thương tổn nào, vẫn tỏa ra ánh sáng trắng rực rỡ, trong con người màu tím của Tinh Mạc Già tràn đầy sự kinh ngạc.

"Sao có thể?!"

Ám Chi Linh và Isaac cũng kinh ngạc.

Sợi tơ vẫn còn lành lặn nguyên vẹn cũng không có chuyện gì, nhưng nó lại không hề bị nhiễm lời nguyền mới là có chuyện.

Thiên phú của Tinh Mạc Già là Nguyền Rủa, bất cứ thứ gì y dùng linh lực ngưng tụ thành đều tràn đầy nguyền rủa, còn là những lời nguyền tàn độc nhất, chỉ cần sơ ý chạm vào những thứ đó chắc chắn sẽ bị nhiễm nguyền rủa.

Vậy mà những sợi tơ này lại không bị nhiễm một lời nguyền nào!

Đây không phải do thực lực chênh lệch, mà là...

"Thứ đồ chơi này có thể kháng nguyền rủa." Ám Chi Linh trầm giọng nói.

"Rầm rầm..."

Tiếng bước chân không ngừng vang lên trong bốn phương tám hướng, đội quân xác sông chen chúc nhau trong hành lang đi tới bao vây toàn bộ thí luyện giả Trái Đất.

Boss mới của phó bản dùng khuôn mặt của Yến Mạc Thù nở nụ cười thị huyết: "Giờ chết của các ngươi tới rồi. Ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của vận mệnh không phải tốt hơn sao, tại sao cứ muốn chống lại quỹ đạo đã được định sẵn thế?"

"Đừng có dùng khuôn mặt của anh ấy để làm cái biểu cảm khó coi như vậy!" Tinh Mạc Già lạnh lùng nói.

"Và cùng đừng nói cái thứ chó má như vận mệnh của bọn ta đã được sắp đặt sẵn! Bọn ta được sắp đặt sẵn là phải vào cái nơi khỉ gió này để mua vui cho các ngươi à?! Được định sẵn phải chết theo ý các ngươi chắc?! Các ngươi là cái thá gì mà dám quyết định vận mệnh của bọn ta?!"

"Chẳng có bất kì kẻ nào có quyền quyết định vận mệnh của bọn ta cả! Kẻ có cái quyền đó chính là bản thân bọn ta!"

"Các ngươi là cái thá gì?! Căn bản chỉ là mấy con súc sinh do bốn vị vương gì đó của Tinh Minh các ngươi nuôi thôi!"

"Đã là súc sinh thì nên có bộ dáng của súc sinh!"

Những người có mặt ở đây ngạc nhiên, người Trái Đất đang theo dõi Tinh Mạc Già cùng các thí luyện giả Trái Đất thông quan cũng ngạc nhiên.

Tinh Mạc Già ôn hòa điềm đạm cũng có lúc mắng chửi người khác thế này sao?

Ám Chi Linh thở dài. Mạc Già thật sự tức giận rồi. Cũng không biết có thể không chế được hay không nữa.

"Cậu muốn làm gì?" Ám Chi Linh hỏi.

Tinh Mạc Già nói: "Tiểu Ám, tớ thực sự tức giận."

"Tớ biết."

"Tớ chưa bao giờ tức giận như thế này. Không, đã từng rồi, là sáu năm trước, khi mà Đêm Đêm bị Lance hại chết, lúc đó lửa giận của tớ cũng lớn như lúc này. Tiểu Ám, tớ thừa nhận là tớ hiền, chính vì tớ hiền nên ở trường tớ hay bị bắt nạt, nhưng người hiền không có nghĩa là không biết tức giận. Ngược lại, khi người hiền bọn tớ tức giận còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần người bình thường tức giận."

"Tớ đương nhiên biết. Năm lớp tám, cậu đã tức giận đến mức hoàn toàn bỏ mặc lớp mình, không tham gia vào bất kì hoạt động nào của lớp nữa. Năm đó các mọi người vô cùng ngạc nhiên khi một lớp trưởng luôn ôn hòa như cậu lại có lửa giận lớn tới vậy."

"Tiểu Ám, bây giờ tớ cực kì tức giận, cực kì khó chịu, cảm xúc phẫn nộ và sát ý không ngừng trào dâng trong cơ thể tớ. Tớ muốn buông thả bản thân."

"Cứ làm những gì cậu muốn, tớ sẽ luôn duy trì cậu." Ám Chi Linh cười nói.

"Ừ." Tinh Mạc Già gật đầu. "Tớ muốn buông thả bản thân, nhưng tớ sẽ không để mình mất đi sơ tâm. Điên cũng được, nhưng tuyệt không thể mất sơ tâm!"

Linh lực màu đen không ngừng vờn quanh Tinh Mạc Già, uy áp và cảm giác áp bách khủng bố của những hư ảnh ẩn trong hắc khí khiến các thí luyện giả Trái Đất không ngừng lùi bước, đến cả 000 cũng không thể trụ được.

Trong hắc khí này không chỉ có thiên phú Nguyền Rủa mà còn có cả cảm xúc phẫn nộ và sát ý ngập tràn của Tinh Mạc Già. Nhìn y bây giờ không khác gì thần chết tới đòi mạng.

"Isaac." Tinh Mạc Già vươn tay.

Isaac hơi do dự, thấy Ám Chi Linh gật đầu thì bước lên nắm lấy tay Tinh Mạc Già.



Lời nguyền trong người Isaac bị kích động khiến sắc mặt anh ngay lập tức tái nhợt nhưng nhanh chóng khôi phục lại màu hồng khỏe mạnh. Năng lượng từ lời nguyền không ngừng bị Tinh Mạc Già hấp thụ, chuyển hóa thành linh lực cho y.

"000." Tinh Mạc Già gọi.

000 không muốn đi, nhưng nó bị Tinh Lan đẩy.

"Cậu ấy bây giờ đang rất tức giận, nhóc không nên làm trái ý cậu ấy thì hơn." Tinh Lan nói.

000 tức giận: "Cậu lớn hơn tôi bao nhiêu mà dám gọi tôi là nhóc? Lại dám bảo tôi phải nghe theo anh ta?"

"Không trang bé ngoan nữa à?"

"Không! Bảo mệnh quan trọng hơn!"

"Nếu không muốn chết thì nghe Tinh Mạc Già đi, không nghe thì nhóc sẽ chết thảm hơn những gì nhóc nghĩ đấy." Tinh Lan nhàn nhạt nói. "Tinh Mạc Già giờ đang vô cùng tức giận, cậu ấy cần phải giải tỏa ngọn lửa giận dữ này và cả sát ý đã nổi lên từ ngày đầu tiên tới đây. Lời khuyên chân thành, lúc này không nên làm trái ý Tinh Mạc Già."

000 trầm mặc. Nó biết Tinh Lan nói đúng. Nhưng trạng thái hiện tại của Tinh Mạc Già khiến cho nó có chút chùn bước.

Tinh Lan chán nản nhìn 000. Mới đầu còn ngang ngược, hổ báo lắm mà, sao bây giờ nhãi con này lại sợ hãi, nhút nhát như vậy.

Hắn giơ chân, một cước đá 000 vào lòng Tinh Mạc Già.

000: "!!!"

Tên khốn!

Tinh Mạc Già tiếp được 000, chuyển hóa oán khí của nó thành linh lực cho mình.

000 ngạc nhiên. Oán khí cũng có thể chuyển hóa thành linh lực sao?

Tinh Lan nhàn nhạt nhìn hết thảy. Tất nhiên oán khí có thể chuyển hóa thành linh lực, nhưng nếu không có thiên phú liên quan đến bóng tối thì không thể làm được. Nếu nhớ không nhầm thì thiên phú của Tinh Mạc Già là Nguyền Rủa, chỉ có gia tộc đó mới có được thiên phú mạnh nhất trong hệ đặc thù này, nhìn tuổi tác, chẳng lẽ Tinh Mạc Già là con của Dạ Nguyệt?

"Các anh chị đừng xen vào, lui vào phòng đi." Tinh Mạc Già lạnh nhạt nói. "Em cần phát tiết một chút."

"Không phải em không biết đánh nhau sao?" Sakura lo lắng hỏi.

"Ừm, lúc trước đúng là không biết, nhưng nhìn các anh chị chiến đấu thì biết rồi."

Nhóm Isaac nhíu mày, lúc đầu không hiểu rốt cuộc tại sao đứa nhỏ này nhìn bọn họ chiến đấu lại biết đánh nhau, sau đó nhớ tới Tinh Mạc Già mắc hội chứng siêu ức chứng thì không còn nghi hoặc nữa.

Đối mặt với đàn xác sống rậm rạp như vậy, bây giờ Tinh Mạc Già căn bản không sợ hãi, chỉ cảm thấy cực kì cực kì tức giận.

Tay phải y giơ kiếm lên, tay trái ngưng tụ vũ trụ chi lực vẽ phù trong không trung.

Kiếm pháp linh hoạt khéo léo của nhà Prince giờ được Tinh Mạc Già biểu hiện ra giống đến chín phần, ánh sáng lạnh của kiếm và tiếng da thịt bị chém đứt vang vọng khắp nơi. Xác sống nhiều như vậy, nhưng cũng không thể làm gì được trước thế tấn công của Tinh Mạc Già.

Y linh hoạt di chuyển, khi thì giơ kiếm cản đòn, khi thì không chút do dự chém xuống, đầu óc y không ngừng vận động tính toán nơi hạ kiếm, cả cơ thể không ngừng cảm nhận mọi khí tức và sự dao động trong không gian.

Bạo phá phù màu vàng kim không ngừng hạ xuống, nơi nào có phù nơi đó bị nổ cho không còn lại bất cứ thứ gì. Trên đỉnh đầu là lốc xoáy màu đen âm u, từ trong lốc xoáy ám kiếm lũ lượt bay ra.

Tinh Mạc Già giờ bị phẫn nộ và sát ý khống chế, căn bản không cảm nhận được một chút sợ hãi nào dành cho bóng tối mà y luôn e sợ. Chính vì vậy, bây giờ Tinh Mạc Già sử dụng thiên phú thông thuận hơn trước rất nhiều, có cảm giác như bản thân đang hòa mình vào Ám nguyên tố vậy.

"Tu vi Bát giai mạnh như vậy sao?" Ekaterina nhìn Tinh Mạc Già chiến đấu đến chăm chú, miệng lẩm bẩm hỏi.

"Tất nhiên rồi." Tinh Lan khoanh hai tay trắng nõn mập mạp như ngó sen trước ngực, dựa lưng vào cửa, mắt không rời khỏi thân ảnh của Tinh Mạc Già nói. "Bát giai là cảnh giới vô cùng quan trọng, không phải ai cũng đột phá được Bát giai. Thực lực của Bát giai so với các cấp bên dưới cách biệt không phải chỉ là một hai cảnh giới, mà căn bản là như trên trời với dưới đất. Nếu đến được Bát giai thì Cửu giai chắc chắn đột phá được, còn Thập giai tuy khả năng không cao nhưng không phải không thể. Bởi vì Thập giai là cảnh giới bán thần."

"Sao nhóc lại biết được những chuyện này?" Ám Chi Linh ôm Thanh Thiên hỏi.

"Cậu nghĩ xem là vì sao?" Tinh Lan hỏi ngược lại.

Ám Chi Linh trầm mặc một chút, sau đó giơ tay đầu hàng: "Tôi nhìn không ra cậu là ai, cũng không biết cậu theo dõi Mạc Già là vì mục đích gì. Nhưng hãy nhớ cho kĩ, đừng nghĩ đến việc hại Mạc Già! Nếu để tôi thấy cậu có ý đồ mưu hại Mạc Già thì tôi sẽ không để cậu chết tử tế đâu! Còn nữa, nội chiến ở Khu Vực Sự Sống các cậu đừng có kéo người không liên quan vào."

"Sẽ không." Vì tôi chẳng có chút liên quan nào tới các thế lực tham gia cuộc nội chiến này. Ngược lại, tôi là nạn nhân của cuộc nội chiến này.

Còn về việc khiến tôi chết không tử tế... Ha, Tinh Lan nhếch miệng. Tuy cậu là Nguyên Tố Chi Linh của Ám nguyên tố nhưng không có nghĩa là cậu có thể đánh lại tôi. Mà cậu không nhìn ra tôi là ai cũng là điều đương nhiên thôi, cậu cũng không phải thần, sao có thể cảm nhận được sự liên kết giữa các vị thần chứ, cậu có thể nhìn ra Yến Mạc Thù là Thâm Hải Thần đã là tốt lắm rồi.

Còn về Tinh Mạc Già, nhóc này có ý tứ phết đó chứ.

Boss khoác tấm da của Yến Mạc Thù thấy Tinh Mạc Già tấn công như thế chẻ tre, không khỏi hoảng sợ. Thằng nhóc này mạnh đến vậy sao? Tu vi Bát giai đẳng cấp đến vậy à?

Mặt nó biến sắc, lợi dụng xác sống xung quanh để ẩn thân, không tiếng động rời đi.

Chủ nhân của cơ thể này vẫn còn ý thức, vẫn đang chống lại nó, nó chưa thể hoàn toàn điểu khiển thân thể này nên chưa thể đấu một trận với Tinh Mạc Già được. Nhưng khối thân thể này cũng là lợi thế của nó, Tinh Mạc Già chắc chắn sẽ không để chủ nhân thân thể này lần nữa chết.

Tinh Mạc Già nhận ra Boss đã bỏ chạy, cau mày muốn đuổi theo thì thấy xác sống ngừng tấn công, dạt sang hai bên, thân ảnh thon dài quen thuộc dần xuất hiện giữa đàn xác sống.

Tinh Mạc Già: "Dao Trì."

Dao Trì tiến lại gần Tinh Mạc Già, đưa cho y một sợi dây chuyền.



Tinh Mạc Già nghi hoặc nghiêng đầu.

"Em... muốn hủy diệt... tất... cả." Đã lâu không nói chuyện nên Dao Trì nói năng không rõ ràng liền mạch cho lắm. "Thứ này... có thể... giúp... em làm điều này."

"Sao anh biết tôi đang muốn gì?" Tinh Mạc Già hỏi.

"Thiên phú... của tôi là... Đọc... Tâm. Tôi có thể... nhìn ra... được... cảm xúc... và... nguyện vọng... của em bây... giờ."

"Ngay từ đầu anh đã sử dụng phú với tôi?"

Dao Trì gật đầu: "Xin lỗi."

Tinh Mạc Già lắc đầu: "Chúng ta lúc đó là kẻ địch. Dao Trì, anh lại giúp tôi một lần nữa, thực sự cảm ơn anh. Tôi muốn báo đáp, anh có việc gì cần nhờ tôi làm không?"

"Tôi muốn... cùng em... hủy diệt nơi... này. Tôi muốn tự tay... giết viện... trưởng. Tôi muốn... rời khỏi... nhà... giam này."

"Có thể." Tinh Mạc Già giơ bàn tay lên. "Có anh tham gia cùng, phần thắng càng được đảm bảo."

Dao Trì nhìn cái tay giơ lên trước mặt mình, cũng đưa tay mình lên nắm lấy tay Tinh Mạc Già.

Trên không mặt không cảm xúc của Dao Trì hiện lên một nụ cười nhẹ, có chút cứng ngắc do lâu ngày không cười.

"Liệu anh có bị khống chế không?" Tinh Mạc Già hỏi.

Dao Trì lắc đầu: "Bây... giờ sẽ... không. Chủ hệ thống... cho tôi... quyền lợi... này."

"Xem ra đến cả chủ hệ thống cũng đứng về phía chúng tôi." Tinh Mạc Già cười.

"Em... không sợ... nữa sao?"

"... Đừng nói nữa, giải tỏa tâm trạng xong tôi bắt đầu cảm thấy sợ rồi."

"Ồ."

Ồ cái đầu anh!

"Đây là thứ gì?" Tinh Mạc Già nhìn dây chuyền Dao Trì đưa cho mình hỏi.

Dao Trì cầm lấy tay Tinh Mạc Già, áp lòng bàn tay y lên mặt dây chuyền.

Trong đầu y đột nhiên vang lên giọng nói của một thiếu niên.

"Hậu duệ gia tộc Esther kích phát AI mã số E007. Xin hỏi có giải phóng E007 không?"

Tinh Mạc Già khó hiểu, nhưng thấy Dao Trì gật đầu thì nói thầm trong đầu.

"Có."

"Thu được mệnh lệnh, E007 được giải phóng."

Mặt dây chuyền phát ra ánh sáng ấm áp, sau đó, một thiếu niên tuấn mĩ xuất hiện bên cạnh Tinh Mạc Già. Thiếu niên không phải người, chỉ là một hình chiếu phát ra từ mặt dây chuyền.

"AI cao cấp E007 bái kiến chủ nhân." Thiếu niên khom lưng nói.

"Đây là..." Tinh Mạc Già nhìn Dao Trì.

"Đây là... AI cao cấp nhất... trong cả... vũ trụ. Nó được... chế tạo bởi... gia tộc Esther, gia tộc... nắm giữ thiên phú... mạnh nhất... hệ đặc thù - Nguyền Rủa. Chỉ có... hậu duệ của... Esther mới có thể... giải phóng... E007. Em... là chủ nhân của... E007, điều này... đã được... định sẵn... từ khi em... sinh ra rồi."

"Tôi không biết gia tộc Esther gì cả."

"Nếu em... không biết thì... bây giờ chưa... cần biết vội. Đợi em... trưởng thành đã, có... thực lực đứng... trên tất cả... rồi hãy biết."

Tinh Mạc Già nhìn Dao Trì, y cảm thấy Dao Trì biết rất nhiều điều, nhưng lại giấu không nói.

"Cậu là AI E007?" Tinh Mạc Già hỏi.

"Vâng."

"Tôi không thích cái tên này, tôi có thể gọi cậu là Tinh Hải chứ?"

"Tất nhiên rồi, thưa chủ nhân."

"Tinh Hải, Dao Trì nói cậu là AI lợi hại nhất trong cả vũ trụ này, điều này có phải là sự thật không?"

"Tất nhiên rồi, thưa chủ nhân."

Tinh Mạc Già hạ lệnh: "Chứng minh đi."

Tinh Hải vô cùng cung kính cúi người: "Tuân lệnh, thưa chủ nhân."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.