Sy. 7 (Say chém gió thành bão).
Đan không ý tứ, hét ầm lên khi nghe điện thoại:
“ – Chồng đang ở đâu đấy!!!”
“ - …Đi lấy hàng.”
Không biết là do tai cô thính siêu việt hay là giọng người con trai đầu cuộc gọi bên kia giọng quá to. Cái chất giọng ngờ ngờ đó khiến cô rất ngứa tai…
“ – Giờ mới mười giờ, sao đi sớm vậy?”
“ – Công việc chứ có phải chơi đâu mà vợ cứ nghĩ…”
“ – Không biết, chỗ hàng đó còn quan trọng hơn cả vợ sao? Chồng nói đi!?”
A! Là giọng thằng Huy. Cô cố ra vẻ không phải chuyện của mình, tự nguyện đắp thêm một lớp phấn nữa để lấy cơ hội nghe lén.
“ – Zô! Cái rạp lót-te này bạn gái em hôm trước rủ đi xem phim đấy đại ca! Mờ vào cái là em ngủ luôn! Ha ha! Phimg đéo gì mờ sến…” Tiếng ai đó vọng vào cuộc gọi.
Huy nhăn mặt lườm thằng đàn em.
Đan mặt nhăn nhó như mông khỉ, miệng xì khói như vừa bắt quả tang chồng hú hí với con nào:
“ – A! Chồng đang ở ngoài cổng đúng không!?”
“ – Vợ tự về nhé, chồng cúp máy đây!”
“ – Khoan, chồng cứ thử cúp máy xem, vợ sẽ không yêu chồng nữa!”
“ – Rồi, vợ nói đi, nhanh lên.”
“ – Chồng đừng nghĩ ba vợ làm bảo kê mà vợ không biết việc buôn café (trắng) của chồng nhé!”
Chú thích: Café trắng là ám chỉ ma túy do chính Nhãn Cầu Trầm Mặc nghĩ ra. Vì dốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-tam-cap-gio-ba-mui-nam-phu-anh-la-boss/3100365/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.