Nhưng qua câu nói úp mở của Ôn Kha, hắn đoán Trấn Nam chính là con trai của Trấn Hoang, người đã chết vào sáu năm trước.
Lăng Hải Thành chạm nhẹ vào cọng tóc rũ lòa xòa trên trán cậu, đau lòng nói: “Ngay cả họ cũng giống nhau”
Thân thế của cậu không quan trọng, hắn đơn giản vì tò mò.
Mảnh tâm hồn đã cắn cõi lắm rồi nhưng hắn lại không nghĩ đến, trước đó nó từng đón nhận một dòng nhung nham nóng, càn quét hết mọi thứ bắt gặp được.
Hắn rút điện thoại gửi tin nhắn cho Ôn Kha: “Tôi muốn tài trợ cho Trấn Gia.
“Tôi không dám tự ý quyết định, chi bằng cậu liên lạc với người này.” Ôn Kha nhanh chóng phản hồi.
“Cảm ơn cậu vì đã bảo vệ em ấy.”
“Trách nhiệm của tôi.”
Hắn quay số trên danh thiếp Ôn Kha gửi, Trấn Vĩ Lan, trưởng phòng của một công ty tài chính.
Chất giọng cất lên mang theo chút lãnh đạm: “Tôi nghe, xin hỏi là ai vậy?”
Hắn hít sâu một hơi, mang theo hồi hộp nói: “Chào chị, tôi là Lăng Hải Thành, người đã kết hôn cùng với em trai chị”
“À, tôi biết rồi. Ngày hôm đó Sửa không muốn tôi đến, cậu không giận chứ?”
Đầu dây bên kia phát ra tiếng giày cao gót, một lát sau lên tiếng hỏi: “Thế cậu muốn gì đây? Nếu như muốn ly hôn thì không cần phiền đến tôi, cậu nói rõ lý do, Sửa tự khắc buông tay”
Trái tim hẫng một nhịp, ánh mắt hắn nhìn xuống, hơi thở Trấn Nam vẫn đều đặn, không nghĩ cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-som-che-mo-mat-nguoi/3647218/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.